
gái?"
"Cô gái." Từ Trạm cười cười.
"Quá tuyệt vời!" Cố Du hưng phấn đưa hai cánh tay ôm cổ Từ Trạm, "Nhất định giống như anh!"
Từ Trạm chưa bao giờ có tâm nguyện thỏa mãn tràn đầy trái tim, cuối hè gió nóng thổi bay rèm cửa sổ lay động cả phòng hoà thuận vui vẻ, giờ phút
này gia đình ba người nhưng vẫn là dáng vẻ của hai người, đứa bé chân
chính thay đổi nhà này trong tương lai còn chưa mở mắt, như giấy trắng
đang đắm chìm trong mộng.
"Tên? Tên gì tốt?" Cố Du hỏi Từ Trạm.
"Em đặt đi," Từ Trạm nói, "Lấy tên dễ nghe giống như em vậy."
"Nhà của chúng ta lấy tên đều là hai chữ," Cố Du suy nghĩ, ánh mắt sáng lên, "Hay là gọi Từ Từ đi! Hiền hoà an thuận, bình tâm hướng thiện." (Họ là
Từ “徐” nghĩa là chầm chậm, tên là Từ “慈” nghĩa là hiền lành)
"Tốt." Từ Trạm cũng hi vọng con gái của bọn bọ không giống mình và Cố Du, có
thể hưởng thụ ân cần và tình yêu, trải qua cả đời hưởng thụ an ổn.
Lúc cha mẹ đặt tên cho con đều dung vào mong đợi của mình trong đó, Từ Trạm và Cố Du đã trải qua sống chết mới biết sự bình an yên tĩnh mới đáng
quý, tên Từ Từ này bao hàm ý đó bên trong.
Nhưng cả hai
dường như đã quên, Trạm của Từ Trạm có ý là trong suốt trong veo, Du của Cố Du có ý là nhàn nhã mãn nguyện, tên của bọn họ hoàn toàn đi ngược
lại những việc đã trải qua, không hề có liên quan.
Lúc Cố Du và Tiểu Từ Từ xuất viện cơ thể rất tốt, các mục kiểm tra không có bất
cứ vấn đề gì, mặc dù vậy Từ Trạm cũng không yên lòng, để cô ở vài ngày
mới đồng ý xuất viện.
Về đến nhà Cố Du mới phát hiện, Từ
Trạm đã sắp xếp chuẩn bị xong căn phòng cho đứa nhỏ từ lâu, người đàn
ông sản xuất vũ khí tính sát thương lớn nhất trong nước lại dịu dàng
tinh tế vượt xa tưởng tượng của cô, trong phòng có đầy đủ mọi thứ thiết
bị, thậm chí cả quần áo dài lớn của em bé cũng nhét cả tủ treo quần áo.
Tiểu Từ Từ nhu thuận ngoài dự đoán của mọi người, ngoài đói bụng hoặc là cần đổi tả đi tiểu mới khóc la, bình thường không ầm ĩ không nháo, Nguyệt
tẩu đã nói đứa nhỏ này trong tương lai nhất định sẽ hiểu chuyện nghe
lời.
Cố Du ở nhà ngây người không lâu đã bắt đầu khôi phục
vận động, sáng mỗi ngày chạy bộ rèn luyện, lúc mang thai thiếu chút nữa
nghẹn chết cô, không thể làm gì, không thể đi đâu, thật là như thể
nghiệm địa ngục nhân gian, bây giờ cuối cùng cô lấy được tự do cơ thể,
hơn nữa Từ Từ lại ngoan, sáng mỗi ngày chỉ cần Nguyệt tẩu bế đứa bé là
tốt rồi, cô có thể lợi dụng thời gian cho mình.
Lúc Từ Từ
mười một tháng có thể bắt đầu bật nói mấy chữ, nói ba mẹ vô cùng trôi
chảy, hết sức khiến người yêu thích. Nhưng Cố Du đột nhiên phát hiện con của mình thật sự rất thú vị.
Bình thường Từ Từ thích tự
người vịn đồ đạc đi trong phòng khách, Cố Du ở bên cạnh nhìn, khi bé ngã xuống, lập tức sẽ tự mình bò dậy, không khóc cũng không làm nũng, có
khi nhìn Cố Du cười. Cố Du cảm động tột cùng, đây thật sự là đứa bé của
cô và Từ Trạm, vừa kiên cường vừa bình tĩnh.
Nhưng cô dần dần phát hiện, lúc Từ Trạm ở nhà, chuyện sẽ không phải là dạng này.
Nếu Từ Trạm ở nhà thì lúc Từ Từ ngã xuống, nhất định sẽ gào khóc rung trời, đến khi Từ Trạm vội vả chạy tới ôm lấy bé vừa hôn vừa dụ dỗ, bé mới
thút tha thút thít, giọng hơi uất ức dừng lại.
Có lé đây là năng lực tranh thủ tình cảm trong truyền thuyết...
Cố Du chỉ có thể nghĩ như vậy.
Từ Trạm sợ nhất là con gái bảo bối rơi nước mắt, hết lần này tới lần khác
Tiểu Từ Từ đặc biệt mít ướt lúc có ba bé, cơm nóng khóc, cơm lạnh khóc,
ngã xuống khóc, đi lâu quá không ai để ý khóc, lên lầu không ai ôm cũng
có thể bỉu môi. Cố Du không có loại kinh nghiệm này, chỉ cảm thấy vừa
mới lạ vừa chơi thật khá thú vị, giống như món đồ chơi thông minh.
Từ Từ ở chung chỗ với Cố Du vô cùng hiểu chuyện, vừa ngoan vừa non nớt, Cố Du rất hưởng thụ khoảng thời gian ở chung chỗ với đứa nhỏ, tốt giống
như tất cả hơi thở tội lỗi lúc trước cùng biến mất.
Lúc Từ
Từ hai tuổi đã mồm miệng lanh lợi, có vẻ thông minh hơn đứa nhỏ cùng
tuổi, chỉ là không nhu thuận như trước kia nữa, hết sức bướng bỉnh.
Thường len lén trốn trong phòng để Cố Du phải tìm đầu đầy mồ hôi, bình
thường đi ra ngoài chơi cũng cũng tò mò mọi thứ, sờ sờ cái này nhìn nhìn cái đó, Cố Du phải lên tinh thần hoàn toàn nhìn chằm chằm bé, có lúc
ánh mắt không chú ý tới, bé đang ở công viên chạy trốn thật xa, lúc tìm
được bé trong tay thường bắt con trùng hay là bọ ngựa, cả người bẩn
thỉu.
Cố Du hiểu rõ, đứa bé lớn như vậy là lúc tò mò tất cả
mọi thứ, để bé tiếp xúc nhiều mới có thể phát triển trí não tốt hơn, vì
vậy chỉ cần Từ Trạm rãnh rỗi, bọn họ sẽ đưa Từ Từ đi công viên đại
dương, viện bảo tàng, vườn bách thú.
Từ Từ vô cùng hứng thú
với bất kỳ thứ gì năng động, một lần ở khu bò sát, bé chỉ vào con trăn
cực lớn hỏi Từ Trạm, "Ba ba, cái này có thể ăn sao?"
Đầu tiên Từ Trạm và Cố Du sửng sốt, sau lại bèn nhìn nhau cười.
"Ăn sống hơi cứng." Từ Trạm cười trả lời.
Có lẽ bọn họ là kiểu cha mẹ trả lời vấn đề này khác nhất.
Đáng sợ nhất là năng
lực hành động của đứa nhỏ, có một ngày Từ Từ lục ra khẩu súng lục 92
trong tủ đầu giường của T