
, em phải thành công chớ không thể thất bại.
Tiếng nói của chàng thành khẩn lo lắng, khiến tôi cảm
động. Cúi đầu tự hổ thẹn, xác mẹ chết chưa lạnh, ơn của giáo sư La Nghị
lại như núi thì tôi không có quyền thi rớt! Ngước nhìn lên, lệ đọng
quanh mi.
Trung Đan xiết chặt tay tôi, chàng dùng lời lẽ thật ôn hòa:
- Ức My, cho anh xin lỗi.
Tôi gạt vội nước mắt nhìn chàng cười:
- Không, anh không có lỗi chi cả.
Rồi tôi quay sang chuyện khác:
- Lúc nãy anh hỏi em việc gì thế? Ờ có phải Đại Hội Quốc Dân Đảng lần thứ nhất không? Ngẫm nghĩ một lúc tôi đáp - Có phải triệu tập vào năm
Dân Quốc thứ mười ba tại tỉnh Quảng Châu không anh?
Trung Đan nhìn tôi rồi khép mắt lại, cười tươi và thở hắt ra:
- Ức My, em thật tuyệt vời!
o0o
Một buổi trưa, mọi người đều ngủ yên, tôi mở cửa, lắng tai nghe ngóng,
hành lang trống vắng không một bóng người, quay về phòng mở ngăn tủ lấy
đồi giầy trượt băng mà hôm trước tôi vừa lén mua ngoài phố. Nhè nhẹ bước xuống lầu, ra chiếc sân ciment ngoài phòng ăn. Ngồi xuống bực thềm,
mang giầy vào chân tôi tự hứa - phải học cho biết cách trượt trước, sao cho hay cho đẹp để Hạo Hạo ngán chơi.
Đã quyết tâm, tôi cẩn
thận đứng lên, nhưng bánh xe bỗng trượt đi làm tôi ngã xuống, rồi tôi
đứng lên tập lại. Mặt trời buổi trưa như thiêu như đốt, nhưng tôi bất
cần. Té xuống rồi đứng lên, may nhờ không ai trông thấy và tôi cũng
không thấy ngượng nên một lúc sau, tôi đã đi vững được một đoạn đường.
Bất cứ một trò chơi nào cũng thế, lúc bắt đầu học chính là lúc quan hệ nhất, càng tập tôi càng thích thú, quên đi thời gian và cả mặt trời đổ
lửa đã làm ướt đẫm lưng áo. Chiếc quần dài tôi dành riêng cho việc tập
trượt băng đã lấm đầy bụi. Tay tôi sưng phù do những lần chống xuống
đất. Tuy thế tôi vẫn vui quên cả đau. Việc trượt té không phải là vô
ích, vì lần lần tôi đã khám phá ra bí quyết vận dụng chiếc bánh xe và
đôi chân.
Trong lúc quá vui sướng, tôi bất thần hát to lên bài hát mà mẹ đã dạy khi tôi còn nhỏ:
- Bay bay lên đi, bay như thế này này, Khi lên cao con nhớ vươn đầu ra trước, vảnh đuôi cong lên...
Có lẽ vì chiếc đuôi tôi đặt không đúng cách, nên khi trượt chân một
cái, chiếc bàn tọa nện ngay xuống đất đau điếng, chưa dứt cơn đau thì đã thấy một chiếc bóng đổ dài trước mặt. Hạo Hạo đang nghểnh đầu nhìn tôi
cười:
- Ức My, cô đừng nên tập bay vì dưới chân cô có bánh
xe, và cô thì không có cánh, vì vậy nếu cô muốn bay thì bay đâu chẳng
thấy mà chỉ thấy đo đất mà thôi!
Tôi trợn mắt nhìn hắn:
- Nãy giờ anh nhìn trộm tôi bao lâu rồi!
- Bắt đầu từ lúc cô giống như kẻ trộm, len lén xách đôi giày trượt băng chạy xuống lầu.
Ối trời ơi, thì ra hắn đã thấy tất cả rồi, từ việc té lên té xuống đến việc lẩn thẩn cả. Tôi ngượng ngùng nói:
- Thế tại sao lúc thấy tôi té, anh không đến đỡ lên mà còn đứng cười, thất đức quá.
Hắn cười lớn:
- Thất đức! Ờ, cô cũng biết là tôi có bao giờ có đức hậu đâu mà sợ
thất hay không. Rồi hắn lại tiếp - Tôi đã nói rồi cô đừng mơ ước được
"bay" thì có lẽ cô sẽ trượt rất khá!
Tôi cắn lấy môi, liếc
nhìn hắn, lời hắn nói cũng có lý. Hạo Hạo đưa tay cho tôi nắm lấy và kéo tôi đứng dậy. Hắn dẫn tôi đi như dẫn một kẻ mù, miệng luôn mồm chỉ bảo:
- Dùng tay mặt - Bây giờ đổi chân trái - Rồi đổi chân mặt - Đổi chân, vận dụng bánh xe dướt gót, quay người đi - Đúng rồi! Không
sai! Tôi buông tay nhé!
Hắn buông tay ra, tôi vững vàng quay
đi được một vòng. Hạo Hạo đón tôi lại và dẫn tôi về phiá ngạch cửa cho
tôi ngồi xuống. Hắn lấy chiếc khăn tay ra đặt lên gối tôi, bảo:
- Chùi sạch mồ hôi đi, hôm nay tập bấy nhiêu đủ rồi, từ rày cô nên
lựa lúc chiều mát hãy tập, chớ tập trong lúc trời nóng như thế này dễ
cảm lắm đấy.
Tôi cầm chiếc khăn tay của hắn lên chùi lấy mặt.
Chiếc khăn ướt và đen bẩn khiến tôi phải đỏ mặt. Hắn có vẻ vui sướng lắm ngồi xuống cạnh tôi, tay ôm đầu, vừa mỉm cười vừa nhìn tôi.
- Cô Ức My, tôi đố cô chứ cô có biết cô đã mang đến cho nhà họ La này cái gì không?
Tôi không hiểu hắn muốn nói gì, hỏi:
- Mang đến cái gì đâu?
- Cô đã mang đến sự sống! Hắn đáp.
- Sự sống à? Tôi ngạc nhiên.
- Vâng đúng thế, vì trước khi cô đến, nhà họ La này chỉ là ngôi nhà chết, và khi cô đến, nó mới bắt đầu tỉnh dậy!
Nụ cười của hắn biến dần, hắn chăm chú nhìn tôi.
- Cô không nhận thấy là lúc gần đây thời gian ở nhà của tôi càng lúc càng nhiều hay sao?
Tôi ngẫm nghĩ, đúng vậy. Nhưng đôi mắt như tóe lửa của hắn khiến tôi cảm thấy bất an.
Hạo Hạo nhướng mắt nói:
- Cô sợ tôi lắm sao, Ức My?
Tôi chu miệng:
- Tôi không sợ cái gì cả.
- Nhưng tôi biết cô sợ một thứ, đó là quỷ!
Tôi cười to lên và sực nghĩ đến buổi tối bị bà Nghị nhát. Tại sao
người ta thích những chuyện bực mình như vậy. Hạo Hạo vẫn ngẩng đầu nhìn tôi, hắn nói:
- Lúc nãy tôi có nghe cô hát một bài ca rất
quen thuộc, rất gần gũi mà tôi ưa thích. Cô có thể hát lại cho tôi nghe
được chăng?
Tôi bắt đầu hát, hát xong một đoạn tôi giải thích:
- Bài ca này rất dài, là một vở kịch dành riêng cho trẻ con. Phiá
trước là chim m