Old school Swatch Watches
Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Cảnh Sát Không Được Nhúc Nhích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322500

Bình chọn: 10.00/10/250 lượt.

nhỏ nhắn động lòng người, chỉ đứng đến cằm của cô, hơi ngước đầu lên nhìn cô nói.

"Chị Sơn Chi, em thấy được khóe mắt của chị có nếp nhăn rồi."

"Mẹ em nói Mộc Lan mới ra loại kem dưỡng mắt hiệu quả đặc biệt tốt, nếu không để em mua cho chị một hộp?"

Tay của cô ta đưa về phía gò má của cô, cô lui về phía sau một bước: "Cổ Tiểu Văn đúng không, tôi chắc là không có nhớ lầm?"

Trong mắt cô ta thoáng qua chút kinh ngạc xen lẫn tức giận, cô nhíu mày nói tiếp: "Cô cũng biết đấy, người đã lớn tuổi rồi trí nhớ cũng không tốt lắm."

Cô ta cắn môi nhìn nét mặt rất uất ức làm cô cảm thấy thật đáng yêu, chỉ có trẻ con mới có thể dễ dàng bị chọc giận như vậy.

"Hạ Sơn Chi, đừng giả bộ ngu. Tôi chính là Cổ Tiểu Văn."

Cô ta tiến lên một bước, nghếch cằm, cao giọng nói: " Bạn gái của Quý Quân."

Em gái này chắc là đang muốn tuyên chiến với cô đây.

Cô bỗng nhiên lại thấy buồn cười, vừa mới cảm thán không cần phải làm khó phụ nữ, mới chưa được bao lâu thì lại có phụ nữ khác đến làm khó mình.

Dạo này, muốn làm một người khiêm tốn mà lương thiện sao mà khó khăn như vậy?

"Cười cái gì? Tôi nói Quý Quân là bạn trai của tôi, chúng tôi lập tức sẽ kết hôn, cô cũng đừng mong gây sự chú ý của anh ấy."

Cổ Tiểu Văn mở cặp mắt to vừa uy hiếp vừa khinh thường nhìn chằm chằm cô.

Chắc vừa nãy cô bật cười mới kích thích đến cô ta.

Cô sửa sang lại cổ áo len lông cừu, phẩy phẩy bể những giọt nước bám ở trên đó rồi nói: "Đã biết."

Rôi xoay người, ánh mắt nhìn qua gương, khóe miệng vừa vặn nhếch lên thành đường cong.

Rất vừa phải, rất phù hợp với tuổi của cô.

Cũng đúng, cũng gần tuổi băm rồi cần gì phải so đo cùng với một oắt con làm gì.

Phía sau chợt có tiếng hít khí nhưng cũng chẳng quan hệ gì tới cô.

"Hạ Sơn Chi, chị chờ một chút, tôi vẫn còn chưa nói hết!"

"Trở lại, trở lại đây cho tôi, nghe tôi nói đã!"

Giọng nói cực kỳ tức giận, giày cao gót dồn dập đạp lên trên sàn nhà bằng gỗ nghe thật phiền, ở nơi yên tĩnh thanh nhàn này vang lên nghe thật không hài hòa tí nào.

Cô nghe thấy vậy xoay người lại, Cổ Tiểu Văn chạy chậm tới trước mặt cô.

Cô ta ổn định hơi thở một lát sau mới nói: "Hạ Sơn Chi, tôi và Quý Quân sắp kết hôn, chị có nghe hay không!"

Cô ta nói vừa vội vừa nhanh nhưng nhả chữ lại vô cùng rõ ràng.

Cô thật sự hoài nghi khi cô ta nói những chữ này có khi nào không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi hay không.

Cô ta nói xong kiêu ngạo hếch cằm nhìn cô...cô nhún nhún vai ý bảo đã biết rồi.

Cô ta lại trợn mắt lên nhìn cô thật sự lo lắng cho hai con mắt to sắp sửa lồi ra rồi.

"Làm sao cô lại không kinh ngạc?"

Cô ta kêu lên, cô liền cười khẩy.

"Cô cảm thấy tôi nên khóc lớn gào to hay là gây náo loạn đây?"

"Chị chị chị . . . . . ." Cô ta chỉa tay vào người của cô nửa ngày cũng không thốt lên lời.

"Thật xin lỗi, còn có người chờ tôi, đi trước nhé."

"Không được đi!"

Cổ Tiểu Văn từ phía sau đột nhiên kích động túm lấy cô.

Năm ngón tay dùng sức lôi kéo cánh tay phải của cô mặc dù bên ngoài mặc áo len lông cừu nhưng không biết cô ta lấy sức lực từ đâu bóp tay cô thật chặt làm cô cảm thấy rất đau.

Vốn không muốn dính líu đến cô ta, nhưng hành động này đã thật sự chọc giận cô rồi.

"Buông tay!" Cô lạnh lùng nói.

Cô ta nghênh mặt, bày ra nét mặt đầy biểu cảm nhìn cô, vừa quật cường lại cộng thêm một chút. . . . . . Hưng phấn.

Có lúc muốn làm người tốt thật đúng là không dễ thực hiện được.

Đã nhẫn nhịn, lại tiếp tục nhịn, nhưng đã thế này thì không cần thiết phải nhịn nữa.

Cô giơ cánh tay lên, dùng sức vùng ra.

Cô ta lảo đảo một cái, năm ngón tay run lên, nhưng vẫn nắm lấy tay cô không thả.

Móng tay của cô ta cắm vào thịt làm cho cô rất đau khiến cô thật sự nổi điên lên.

"Tôi nói buông tay!"

"Tôi không thả, chị có thể làm gì tôi?"

"Cô cảm thấy tôi không thể làm gì cô đúng không."

Cô cười lạnh, con người cô rất kỳ quái, càng tức giận thì lại càng bình tĩnh.

Tống Thần từng nói qua, đó là điềm báo sự bình yên trước cơn bão.

"Hạ Sơn Chi, tôi muốn chị rời khỏi Thịnh Nguyên, cách xa Quý Quân ra một chút."

"Ha ha ha ha. . . . . ." Cô cảm thấy thật là tức cười, cô gái này lúc nào cũng dám ở trước mặt cô hoa chân múa tay.

"Cười cái gì mà cười, ba năm trước đây Quý Quân đã vất bỏ chị...chị ở lại Thịnh Nguyên là có ý gì?"

"Chuyện của tôi, không có quan hệ gì với cô."

"Chị trêu chọc đến Quý Quân thì cũng tức là có liên quan đến tôi. Hạ Sơn Chi, ba năm trước đây có một người đàn ông chỉ vì chị mà ngay cả mạng của mình cũng không màng đến. Chị cũng không thể mập mờ như thế được. Làm phụ nữ phải biết giữ bổn phận."

Mắt của cô giật giật, lửa giận đột nhiên biến mất.

Hàm răng không nhịn được run rẩy lập cập, trong đầu hiện lên một khuôn mặt đầy máu.

Trái tim co rút lại, vô cùng đau đớn.

Đầu giống như bị một vật nặng đập vào một nhát, các loại âm thanh huyên náo đều ong ong ở trong đó.

"Nhớ rồi sao? Tôi nghe nói các người cũng là thanh mai trúc mã, chị rời Thịnh Nguyên đi, cùng với đại ca đó hảo hảo sống qua ngày. Như vậy thì tôi theo Quý Quân, cũng sẽ khá hơn một chút. Chúng ta nước giếng không phạm đến nước sông."

Cổ Tiểu