XtGem Forum catalog
Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321975

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

h đừng có về, nhất là sang nhà nội . Bộ anh tưởng mẹ Nhã Chi đơn giản, tha cho em khơi khơi sao ?

- Vậy chứ làm gì em ? Chuyện đâu ra đó rồi . Không biết anh thương em sao mà còn tiến tới ?

Huy cười nắm tay Thư, đùa:

- Ba má không vui . Mình làm giấy kết hôn luôn đi Thư.

- Chi mà gấp quá vậy ? Em chỉ muốn làm vợ anh khi nào ba má vui vẻ đồng

ý, chứ không đặt ông bà vào chuyện đã rồi ấy . Với lại, mẹ em chưa bình

phục.

- Chuyện đó đâu can hệ gì . Hay là em mê ông Tây con nửa vời ấy ? - Huy nhướng mắt dò hỏi.

- Vậy cũng nói . Ông Tây con ấy nhỏ hơn em đến bốn tuổi đó . Bộ tính cưới về làm chị hay sao ?

Huy cười nhún vai:

- Tình yêu đâu có phân biệt tuổi tác, biên giới, chủng tộc, em quên rồi sao ?

- Chuyện ấy để dành cho anh.

- Coi vậy mà nội hạp với em thật chứ . Sao anh thấy nội có vẻ thương em lắm.

Cô chau mày, thở dài:

- Đó là bây giờ . Nếu ngày xưa nội chịu đi sâu vào vấn đề, và ba cứng

rắn trước sắc đẹp Tây Thi của bà ta thì mẹ em đâu có bị bệnh như vậy .

Mấy ngày đầu bỏ mẹ em chung phòng với những người lạ, bà sợ hãi, người

co rúm ngồi trong góc, thấu đau khổ lắm.

- Giờ mẹ vượt qua tất cả rồi.

- Mẹ vừa qua cơn điên dại, đứa con gái bà bắt đầu vào cơn khủng hoảng vì tình yêu nè, anh không thấy sao ?

Đưa tay cô lên môi hôn, ánh mắt anh nheo lại:

- Thôi mà, bỏ qua đi . Bộ anh không thương em hết mình sao . Đâu có phụ

tình cũng chưa có hề nhìn ai, thích ai ngoại trừ em . Vậy mà còn...

- Sao anh còn muốn em thương ông Tây con đó ? Yêu anh khổ trăm bề hà .

Hết ba mẹ lên lớp rồi đến mẹ Nhã Chi âm thầm phá hoại, lại xoay qua o

cho mẹ, đi dạy kiếm tiền, ngày tháng đầu óc quay như đồng hồ vây . Nghĩ

lại đời em, thấy không có gì thú vị cả, chán nản lắm.

- Ai cũng có nỗi khổ riêng mà . Rồi sẽ qua thôi . Nhưng bên em còn có anh...

- Nhưng bên anh thì không phải có mỗi mình em, đau khổ nhất là điều này

đó . Lúc đưa mẹ về Sài Gòn, em đến bệnh viện anh công tác, ôi thôi, nghe đủ chuyện về anh không cũng mệ t. Phần trong lòng không ưa, nên em đưa

mẹ lên trên ấy, càng xa càng tốt, chứ lỡ anh phụ trách điều trị cho mẹ

em phiền lắm.

- Có gì đền ơn bác sĩ bằng cách gả con gái cho là đủ rồi.

Thư liếc anh, cười.

- Phải chứ . Bộ anh trị bệnh cho ai có con gái đều ra điều kiện như vậy sao ?

- Nói chơi với em cho vui, chứ kiểu đó chắc anh về quê sớm quá.

- Thì từ Pháp bị trục xuất bị đuổi về Việt Nam, không có khoa phòng nào

nhận, giám đốc mới phân công về phục dịch các chư vị muốn làm ông trời

bà trời đó . Cũng đúng người, đúng việc quá, đâu có oan ức gì mà than

với thở.

Cô nheo mắt trêu cợt khiến Quốc Huy nổi nóng, rượt cô trong tiếng cười vang rộng. Mùa hè đã đi qua, phượng hồng bắt đầu rơi tihắm đỏ sân, những chiếc lá

non nẩy mầm xen trong màu hoa máu ấy . Marie và Paul, con của bác sĩ

Thiện cũng chuẩn bị trở về Pháp học năm thứ hai đại học Y khoa tại Paris . Marie vui vẻ mở tiệc tạm biệt Thư Thư và ba mình . Hẹn năm sau, anh

em cô sẽ về Việt Nam sống bên ba suốt mùa hè nóng bức ấy . Paul chụp

nhiều tấm ảnh với Thư Thư để tỏ lòng kính mến cô giáo nhỏ của mình.

Chẳng biết sao những tấm ảnh xem là "tình tứ " ấy lại đến tay ba mẹ Huy . Đêm ấy, Huybuồn lắm . Không phải vì hình ảnh Thư ngả đầu sang vai Paul, hay nghiêng mặt hôn, ôm cổ, choàng vai người con gái anh yêu quý, mà là

những lời phê phán của mẹ đã chạm đến lòng tự trọng, tự ái trong anh .

Đồng thời, bà treo ảnh của Nhã Chi , ngay phòng khách lẫn phòng của

riêng Huy.

- M ẹ à! Con biết mẹ không thích Thư Thư và muốn con cưới Nhã Chi . Nhưng con yêu Thư thật sự, mẹ ạ . Yêu một người, cưới

một người, khổ lắm.

- Vậy con bé ấy có đồng tình, đồng tâm nghĩ đến con không ?

- Dĩ nhiên rồi . Nếu không biết con là bác sĩ, chắc tình cảm của con và

Thư Thư đẹp hơn nhiều . Từ ngày biết con là gả xe ôm g iả, Thư giận con

vì cho con là giả dối . Từ đó tránh mặt, con tìm biết bao ngày . Đến khi biết Nhã Chi được ba mẹ chọn, Thư Thư đau khổ mới lộ tình cảm dành cho

con . Thư Thư tự ái, tự trọng không nhỏ.

- Nhưng gia tài này,

ông bác sĩ tài giỏi này khiến cô có thể bỏ đi tính khí đó, để cùng bà mẹ điên ấy sống suốt đời bên con . Huy à! Con tỉnh lại và suy xét về Thư

Thư của con một cách trung thực đi.

- Từ lâu, tụi con yêu và

hiểu nhau lắm, mẹ à . Đừng chia xa tội nghiệp . Con xin mẹ . Thư đã khổ

nhiều rồi, nếu con gây chuyện tan vỡ nữa, sợ Thư không chịu nổi . Cô ấy

còn lo cho người mẹ đang điều trị trên ấy.

- Con sợ Thư Thư và

bà mẹ điên đó buồn . Còn bà mẹ này thì mặc kệ phải không ? Nuôi con bao

năm qua, giờ con lớn khôn đi lo cho người ta . Càng nghĩ về thân phận bị bỏ quên, mẹ càng buồn cho mình hơn.

Huy cuối thấp, xoa tay lại, phân bua:

- Mẹ à! Cho con xin lỗi . Không phải con xem trọng mẹ của Thư, mà là bà

ấy sống trong hoàn cảnh đáng thương, tất cả thiếu thốn lại bị điên dại,

không biết mình là ai nữa . Thư Thư phải lo cho cuộc sống của mình và cả gia đình . Nếu xét Nhã Chi và Thư, quả là con chọn Thư đâu có gì quá

đáng . Mong mẹ nghĩ lại mà thông cảm cho tình yêu của con và