XtGem Forum catalog
Cảnh Xưa Người Cũ

Cảnh Xưa Người Cũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322184

Bình chọn: 9.00/10/218 lượt.

n giản như Nhã Chi

đâu.

Thư Thư lấy trong tủ gói vuông nhỏ, được bọc bằng giấy đỏ . Cô lại gần ông Khải và đặt trong tay ông, giọng chùng thấp:

- Ba có về, cho con gởi trả lại cho mẹ anh Huy gói tiền này . Bởi bà vừa tặng cho con để trang trải chi phí cho bà điên đấy.

- Ba ta mới đến đây sao ?

Cô đáp lại sự ngạc nhiên của ông bằng nụ cười buồn:

- Cả hai ông bà, họ đến trả giá để mua tình yêu của con cho anh Huy .

Hầu tự do đủ để con trai bà cưới Nhã Chi , một cô dâu vẹn toàn đức hạnh

và có bà mẹ thật tuyệt vời ấy.

- Họ sỉ nhục con à ?

-

Dạ không, người ta là dân trí thức thật sự, làm gì cũng ngay thẳng sòng

phẳng và muốn nhận ở con sự tự nguyện mà . Không như những kẻ ném đá

giấu tay, lọc lừa bằng mọi thủ đoạn để chiếm dụng công sức của người

khác . Con kính phục họ hơn là buồn.

Ông Khải cau mày:

- Họ đến từ bao giờ ?

- Họ vừa đi thì ba vừa tới . Có lẽ như vậy tiện cho con hơn là phải kéo

dài thời gian ngạc nhiên và đau khổ . Ba à! Mẹ con điên là tại ai, con

chỉ mong ba biết rõ điều này mà thôi . Còn Huy và con xa nhau, hay có

thành vợ chồng không, phó thác cho định mệnh vậy.

Thư bước ra cửa như muốn tiễn ông bà ra về . Bà Ngọc theo chân ông, tỏ vẻ bực dọc:

- Thư Thư ! Hãy suy nghĩ lại cho kỹ đi . Nhã Chi có gì, tôi không tha thứ cho cô đâu.

- Làm gì cũng có hậu quả và cái giá phải trả, đó là quy luật của tạo hóa mà . Bà yên tâm đi . Sẽ có ngày hậu quả đến với bà, không lâu đâu.

Ông Khải ngừng hỏi, dù bàn tay vợ đang kéo đi:

- Mẹ con sao rồi Thư ? Điều trị có tiến triển gì không ?

- Điên di truyền từ cha đến con, làm sao hết mà hỏi ? Sao ba không tự

đến xem kết quả làm việc của bà Ngọc tặng cho mẹ con cao đến chừng nào . Để sau này có kinh nghiệm m à thực hành tốt hơn.

Ông quay theo chân bà với gương mặt sượng sùng . Thư nhếch môi với nụ cười tiễn họ Nhã Chi thật sự ngã quỵ . Một tháng kéo dài chịu đựng sự lạnh lùng của

Huy, đã quật ngã sự phấn đấu của cô . Nhã Chi trở về thăm nội, lại gặp

Thư Thư ở đó . Thái độ của Thư thật vui vẻ khi tiếp Chi với bà nội . Từ

ngày biết chuyện giữa hai gia đình, chưa bao giờ Nhã Chi thấy Thư sang

đây với sự vui vẻ, dịu dàng trong ánh mắt thương yêu cho bà, cho mọi

người . Nhất là nét tươi vui, hạnh phúc in trong bà, và vẻ hài lòng của

ba Khải . Chỉ có mẹ là buồn lòng, nhưng không có lý do nào phản đối,

đuổi Thư Thư ra khỏi khung cảnh này . Vì cô có quyền đến và ở lại chốn

nay mà . Người tránh mặt, ra đi chính là Nhã Chi.

Thư định về, Quốc Huy bước vào nhà . Cúi đầu chào bà và ba của Thư, a nh nhìn Thư cười bảo:

- Anh về đến nhà ngoại mới hay em ở đây với nội . Ngoại bảo rằng giờ nội thương em, tính tình hạp với nội . Anh có đến đây tìm em, nội không rầy đâu . Nhờ vậy anh mới dám, nếu không ở nhà đợi em rồi.

- Sao anh nói không xuống, giờ lại có mặt, em đâu có biết mà chờ.

- Anh cũng định đợi em về Sài Gòn . Nhưng vắng em, nhớ quá nên đi tìm.

Quay sang nội, Huy vui vẻ hỏi:

- Nội à! Nhã Chi cũng về thăm nội mà, sao con không thấy em ấy vậy, còn bác gái nữa.

- Ờ! Thì có . Nhã Chi về còn mệt, mẹ con nó trong phòng.

- Vậy sao ? Hèn gì, chắc Nhã Chi mệt vì em ấy bệnh tim mà.

Bà Phủ gật gù nhìn Huy, bảo:

- Con ngồi đây cho nội hỏi chút chuyện . Nhưng phải thành thật với nội.

- Dạ nội hỏi đi . Con không giấu bất cứ điều gì cả . Nội hãy tin con.

Bà cười ngồi gần Thư Thư , giọng thật buồn:

- Huy à! Ngày xưa mẹ của Thư Thư sống ở đây với nội một thời gian . Dù

nội thích hay không cũng đã qua rồi, chuyện mẹ Thư Thư điều trị, nội

cũng áy náy trong lòng nên đích thân đến thăm và phụ giúp Thư Thư chút

tiền để phụng dưỡng mẹ của nó tốt hơn.

Thở dài, bà trầm giọng tiếp:

- Lên đó, nội mới biết Thư Thư vất vả thế nào trong thời gian qua . Nghị lực phấn đấu, lòng hiếu thảo trọn vẹn ấy đã làm nội xúc động và nhìn

lại mình nhiều hơn . Nội thương và nể sự can đảm của đứa cháu nội mà

mình đã vất bỏ từ lúc còn hôi sữa.

- Con cũng thương Thư nhiều qua đức it''nh ấy đó nội.

- Cũng phải . Từ phút giây ấy, nội xin Thư cho nội được chia sẻ , giúp

đỡ mẹ nó cho đến ngày bình phục . Thư cũng tốt, nên chấp nhận sự hồi tâm của bà.

Nuốt giọng, bà thở dài, mắt nhìn vào trong phòng:

- Nhã Chi tuy không phải là máu thịt của bà, nhưng bao nhiêu năm sống

bên nhau nội thương Nhã Chi hơn Thư Thư nhiều lắm . Con bé hiền, ngay

thẳng và nhân hậu, tuy không có bản lĩnh can trường như Thư Thư . Mỗi

đứa có một ưu và khuyết điểm riêng, nhưng nội đều quý tình bà cháu với

chúng n hư nhau.

Huy liếc về phòng của Nhã Chi và nhìn Thư, thở nhẹ.

- Bà muốn con xét lòng cho kỹ trước khi chọn cho mình một người vợ.

- Nội muốn con chọn ai ? - Bất ngờ Huy hỏi.

- Con chọn ai là tùy theo lòng mình yêu ai, có hợp tính tình với ai hơn . Nhưng con nhớ một điều là đừng bao giờ bắt cá hai tay, để rồi sau khi

chọn xong, sẽ gây thương tổn cho người còn lại . Bởi vì hai đứa đều là

cháu cưng của bà, con hiểu không Huy ?

Huy thở dài, nắm tay Thư đáp nhỏ, mắt hướng về phòng ấy:

- Dạ, con hiểu . Với Thư tính tình không bằng Nhã Chi về