
Thư Thư.
Anh lặng lẽ rời khỏi nhà trước ánh mắt buồn bã của mẹ mình . Quốc Huy cho
xe lang thang trên phố bởi chán nản thái độ của mẹ . Bất chợt, anh gặp
Thư khoác tay cùng người đàn ông cao ráo đang vui vẻ từ siêu thị bước ra . Huy vỗ đầu như gọi bộ nhớ và sự tỉnh táo trở về với mình để xem có
phải Thư Thư của anh không ?
Dù vậy, Huy vẫn theo chân hai người . Họ vẫn tay trong tay, vui vẻ đi vào hẻm của khu phố khá khang trang . Thật lâu, họ mới ra và theo hướng Biên Hoà cho xe thẳng tới.
Trái tim se thắt, màu mắt bối rối đưa anh đến tìm Thư tại phòng do bác sĩ
Thiện cho Thư trọ suốt thời gian điều trị . Chờ thật lâu, Thư mới trở về với bộ đồ đơn giản của một cô giáo . Thấy Huy nhìn mình, Thư bước đến
nắm tay anh, vui vẻ hỏi.
- Nói thứ bảy mới đến thăm em, sao giờ lại có mặt rồi ?
Huy ngắm cô v ới sự giận dỗi, hoài nghi trong lòng, anh lạnh giọng:
- Em vừa đi đâu về đó ?
Huy liếc cô rồi quay đi, gương mặt lạnh lùng . Thư đặt ly nước trước mặt anh, đầu nghiêng gần anh.
- Ê! Tự nhiên đổi vui thành giận, có gì nói đi sẽ nhẹ nhàng hơn . Uống
chút nước mát đi, cho lòng giận hạ xuống, tâm tư giải bày sẽ ổn thôi.
- Đủ rồi . Anh hỏi em . Có khi nào Thư Thư đem tình cảm của anh và em
thả theo gió bay đi không ? Thư có đem trái tim của mình trao cho chàng
trai không phải là Quốc Huy hay không ? Đừng có giấu, nếu điều đó là sự
thật.
Thư chỉ vào người, ngồi trước mặt Huy, gằn giọng hỏi:
- Anh nghĩ gì khi hỏi em câu ấy chứ . Nghi ngờ em hay có chứng cứ ?
- Đừng hỏi, vì em chỉ có quyền giải thích những gì anh hỏi mà thôi . Anh ghét nhất là sự lừa dối.
- Anh nghe đây . Em chưa bao giờ lừa dối anh bất cứ khía cạnh n ào,
không những anh mà là tất cả mọi người ở quanh em . Tình cho anh, em
chưa được gì ngoài ánh mắt thương yêu anh cho . Thì tại sao em nói dối
chứ ?
- Em thật sự chưa trao tình yêu cho ai à ?
- Dĩ nhiên rồi . Ngoài anh, em đâu có yêu, hứa hẹn với ai, thật mà.
- Nói không thẹn với lòng, với trời đất ?
- Làm gì thẹn ? Nếu không yêu anh, em có quyền chia tay một cách đường
hoàng, bởi vì chúng ta chưa có giao ước, ba mẹ anh không chấp nhận anh . Nhưng em chưa bao giờ yêu ai ngoài anh . Tại sao anh có ý nghĩ như vậy ?
- Thật sao ? - Huy đập mạnh tay lên bàn.
- Không
tin, đó là quyền của anh mà . Nếu còn yêu em, chúng ta sẽ tiếp tục sẻ
chia, nương tựa tâm hồn . Ngược lại, anh muốn cưới Nhã Chi theo lời dạy
bảo của cha mẹ, cũng không cần gieo tiếng oán cho em như thế.
- Em chưa từng cặp tay ai trên phố, về nhà, vào khách sạn suốt ngày nay thật ư ?
- Anh nói gì vậy ? Anh thấy sao không chạm mặt, để giờ dò hỏi cho mệt hơi.
- Đừng nói nữa . Bây giờ anh mới biết em sao rồi, trả lại xấp ảnh kỷ niệm cho em nè . Để đem về ngắm ảnh cho đỡ nhớ người.
Huy quăng một xấp ảnh cho Thư có dịp ngắm lại mình . Trước khi rời nơi ấy, Huy dằn từng lời:
- Từ phút này, chúng ta xem như chưa hề quen . Tình cảm của nah, em đã
đem tặng cho người đàn ông đó thì đừng tìm anh nữa, nhớ đó.
Thư dang hai tay chặn cửa, hỏi lại:
- Anh nói thật chứ ?
- Chưa bao giờ nói khác lòng mình trong những lúc quan trọng này . Lần
trước anh có đến thăm em không đúng ngày đã hẹn, anh chứng kiến cảnh
Paul ôm em xoay tron`, gã choàng vai âu yếm, má kề má, môi kề môi, thân
thiết hơn anh rất nhiều . Trong khi anh yêu em thật sự, nhưng chưa bao
giờ anh hôn em . Đúng không ? Anh chưa là chồng, cũng chưa được cha mẹ
đồng ý, nên anh trân trọng em là vậy.
- Anh tưởng em từng trao cho kẻ lạ sự thân thiết đó ?
- Không cho ông Tây con đó thật sao ? Vậy vào khách sạn làm gì ?
Thư chạy ra cửa nhìn dáo dác như sợ Ông Thiện nghe. Huy cười nhẹ liếc cô bảo :
- Ông ấy sẽ mừng khi biết em và con trai họ gần nhau, thắm thiết âu yếm
hơn anh, có gì phải ngại. Đâu có gì dấu được người ta chớ.
Cô đập lên ngực Huy thật mạnh, ngước cao mắt nhìn anh:
- Ai nói với anh rằng em vào khách sạn? Choàng vai chụp ảnh là có, chứ
mấy tấm ảnh trời đất này Thư không bao giờ chấp nhận. Còn anh có yêu Thư hay không, tự anh biết. Về mà cưới vợ cho thoa? lòng đi, đừng có vẻ bùa để người ta đeo cho lấp tiếng xấu của mình.
- Vậy sao? Em có
tốt không mà sợ người ta bôi bác. Hình ảnh anh có thể tha thứ cho em
rằng ai đó ghét bỏ ghép này nọ. Còn mắt anh thấy làm sao thằng Huy này
quên được, dối mình cho được chứ, em nói đi. Từ đây đường ai nấy đi.
- Con đường anh có Nhã Chi đi cùng chớ gì? Hay lắm. Làm bác sĩ mà diễn
trò y như nghệ sĩ chuyên nghiệp. Quốc Huy ! Anh thương em nên hồ đồ vì
ghen tức, em có thể tha thứ cho anh. Ngược lại gieo tiếng ác cho em thì
đừng có hòng à.
- Em đóng kịch còn hay hơn anh đó. Vừa nể , vừ sợ bởi vì anh được quen và yêu một người con gái hai lòng như em vậy.
Thư thư tức giận, đẩy Huy rời khỏi căn phòng vừ chứng kiến sự chia xa của hai người. Huy quay lại cười nhẹ :
- Anh có thể cưới vợ đường hoàng, chỉ tội cho em phải vào khách sạn với
người ta một cách âm thầm. Làm vợ như vậy em thích lắm sao.
Thư
trân người nhìn anh. Rồi khi người thương cô lặng lẽ quay đi , thật lâu, T