
lại trong siêu thị hàng tươi sống, Giang Dục Phương phát ra tiếng cười đắc ý: “Ke ke, bao nhiêu cá măng sữa này đủ để nấu thêm một tuần nữa!”
Nghĩ tới sắc mặt “tái xanh” của người nào đó, cô vui vẻ mà xách cái túi
đầy cá lên chiếc xe máy của mình, nhnh chóng đội mũ bảo hiểm, chuẩn bị
về công ty.
Nhưng sau hơn 10 phút chạy băng băng trên đường,
khi cô đang dừng chờ đèn xanh tại ngã tư trước công ty thì bỗng nhiên
một tràng tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng chó sủa quen thuộc từ phía sau nhanh chóng ập đến…
“Gâu gâu gâu…”
“Á… Đây là vận xui gì chứ? Con mẹ nó, mày đừng theo tao nữa…”
“Gâu gâu gâu gâu gâu…”
Không thể nào? Cảm giác quen thuộc này…
Vô thức mà quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên liền nhìn thấy anh chó
đen hung hãn kia đang nhe răng nhe lợi mà điên cuồng đuổi theo một chàng trai chạy qua đây. Cô lập tức cảm thấy da đầu tê dại, đang nghĩ đến khả năng nhanh chóng nhích ga tăng tốc chạy đi thì…
“Giang Dục
Phương, có gan thì em cứ thử bất chấp đạo nghĩa mà xem!” Thật không may, Trình Khải đang bị chó rượt tới mức sắp tè ra quần kia đã phát hiện ra
cô sớm hơn một bước, hơn nữa còn cảm giác được có khả năng cô sẽ “bỏ bạn mà chạy” thì tức đến nỗi vừa chạy vừa thét ra những lời uy hiếp.
“Vậy anh chạy nhanh lên chút!” Cực kỳ kinh hãi mà hét lên, Giang Dục
Phương vội vàng thúc giục. Hu hu… Cô không muốn rơi vào miệng chó đâu!
“Không cần em nói, anh cũng muốn lắm!” Chạy đến nỗi sắp thở không ra
hơi, hắn vẫn không nhịn được mà thét ra sự phẫn nộ trong lòng.
Mẹ nó chứ! Không phải hắn muốn chạy nhanh là có thể chạy được, rốt cuộc con chó kia rượt đủ chưa?
“Gâu gâu gâu…”
Rất hiển nhiên là anh chó kia còn chưa đã ghiền.
“Nhanh, nhanh, nhanh lên! Nếu không em quăng anh lại đó…”
Giữa tiếng chó sủa ghê người cùng tiếng thúc giục vô lương tâm kia,
cuối cùng Trình Khải dùng tốc độ sấm sét mà nhảy lên yên sau. Ngay một
giây trước khi anh chó đen kia nhào tới, Giang Dục Phương thét chói tai
mà nhích ga, chiếc xe gầm lên một tiếng rồi anh dũng xông ra như bão
táp, trong chớp mắt đã vứt bỏ anh chó đen lại phía xa xa…
“Gâu gâu gâu…” Tiếng sủa điên cuồng càng lúc càng xa, cuối cùng không đuổi kịp nữa.
“Ha ha ha… Đuổi nữa đi! Tao xem đồ súc sinh như mày làm sao mà đuổi…”
Quay đầu lại, thô bỉ mà giơ ngón giữa lên, Trình Khải đắc ý cười lớn với con chó đã bị bỏ lại phía xa, hoàn toàn quên mất bộ dáng hèn nhát khi
bị rượt vừa rồi.
Phía trước, Giang Dục Phương đang khiếp đảm mà lái xe nghe hắn kiêu ngạo như thế, nhịn không được mà phỉ nhổ. “Thoát
khỏi miệng chó rồi mới dám kiêu căng như thế, vừa rồi sao không có khí
thế như bây giờ?”
Bốp!
Bàn tay to hung hăng giáng
xuống cái đầu đang đội mũ bảo hiểm, cái tên chạy trối chết kia giờ mới
có tinh thần mà tính sổ với cô. “Em còn có mặt mũi nói anh sao? Em mau
thành thật nó cho anh biết, có phải lúa nãy muốn ‘bất chấp đạo nghĩa, bỏ bạn mà chạy’ không?”
Cô gái này thật đúng là vô lương tâm,
cũng không nghĩ lại hai lần trước cô gặp phải chó thì hắn rất có nghĩa
khí mà cùng chịu chó rượt với cô.
“Này, nếu anh muốn chết cùng
ngày cùng tháng cùng năm thì đánh nữa đi!” Tay lái run lên, thiếu chút
nữa là bị đánh cho rớt xuống xe, Giang Dục Phương vội vàng ổn định tay
lái. Sau khi tức giận mà quay đầu rống lên thì lại lập tức chuyển mắt
nhìn tình hình giao thông phía trước, vừa chạy vừa phản bác lời lên án
vừa rồi của hắn.
“Chẳng qua em cũng chỉ muốn mà thôi, căn bản
là không có thực hiện. Hơn nữa… anh là ‘bạn’ sao?” Hừ, hắn quên bây giờ
bọn họ còn chiến tranh lạnh sao?
Được lắm! Hắn tin chắc rằng cô ta còn nhớ thù!
Nghĩ đến bốn tên trong công ty kết bè chỉ trích hắn không biết tốt xấu, lại nghĩ mình đoạt đi “nụ hôn đầu” của người ta, tuy nói là ngoài ý
muốn, nhưng quả thực là đuối lí, Trình Khải chột dạ mà sờ sờ mũi, quyết
định “làm tan băng” trước.
“Ừhm… Cái đó… ngừng lại chút đi!” Vỗ vai cô ra hiệu.
“Chi?” Mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng lại.
Xe vừa dừng lại, Trình Khải lập tức rời khỏi yên mà đứng trước mặt cô,
hơi đỏ mặt mà xấu hổ nói xin lỗi. “Được rồi! Anh biết em không cố ý một
đấm đánh KO anh, về phần em mất đi nụ… nụ hôn đầu, anh xin lỗi. Được rồi chứ! Đừng chiến tranh lạnh nữa được không?”
Chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần nay, hắn cũng rất khó chịu!
Có chút kinh ngạc, hắn cư nhiên chịu cúi đầu trước. Giang Dục Phương
ngẩn ra, trong nhất thời không có phản ứng gì, một hồi sau mới ấp úng
nói: “Em còn tưởng hẳn là anh sẽ nói sa thải em chứ.”
Không có
cấp trên nào lại chịu được cấp dưới cố ý đối nghịch với mình, cô đã
chuẩn bị tâm lí rồi, không ngờ kết quả lại rất bất ngờ.
“Sao
anh lại muốn đuổi em?” Hỏi một cách khó hiểu, Trình Khải không nhịn được mà liếc mắt. “Anh đâu có không biết tốt xấu như thế chứ!”
Hai người cãi thì cãi, giận thì giận, nhưng cô vẫn xử lí công việc mà mình phụ trách rất tốt, sao hắn có thể đuổi việc cô?
Hơn nữa, loại cãi vã mà chỉ có bạn bè mới có này, thật ra… thật ra cũng rất thú vị, có thể nói là rất thích thú!
“Em từng bị cấp trên g