Polly po-cket
Cặp Đôi Xui Xẻo

Cặp Đôi Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321832

Bình chọn: 7.5.00/10/183 lượt.

bộ lễ phục màu lam nhạt rất vừa bặn

hôm nay không chỉ làm cô lộ vai, lộ lưng, còn lộ ngực, cộng với mái tóc

dài bước bới lên hơi lỏng, chỉ chừa lại mấy sợi tóc cong cong vén ra sau tai, làm tôn thêm những đường cong ở gáy và vai cô, cả người toát lên

vẻ ngọt ngào mê hoặc, thật là…

Thật là đẹp đến mức… má ơi,

khiến hắn kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả tròng mắt, ngực lại bị cái xe tải kia đâm vào nữa, trái tim cũng nhảy lung tung cả lên.

Aiz… gần đây hắn xui đến nỗi bị bệnh tim rồi sao?

“Có liên quan rất lớn, được không?” Che mặt rên rỉ, Giang Dục Phương

chỉ lo tự oán thán, hồn nhiên không phát giác ánh mắt háo sắc của tên

đàn ông trước mặt.

“Có quan hệ gì sao?” Đè nén sự khác thường của mình, Trình Khải cảm thấy cô có chút kì lạ, lập tức nổi lên nghi ngờ.

Lạ thật! Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc tụ tập các nhân vật trong thương giới mà thôi, ôm tâm tình ăn uống vui chơi là được rồi, cô ấy đang lo

lắng cái gì chứ?

“Bởi vì…” Há miệng định nói, lại bị ngắt lời.

“Đây không phải anh Trình sao?” Một giọng nói sáng sảng như tiếng

chuông chen vào, chủ tịch Trương – người hai người từng gặp ở sân vận

động – cười chào hỏi.

“Không ngờ anh cũng đến đây, vị này là…?” Ánh mắt dừng lại trên người cô gái xinh đẹp mê người một cách lưu luyến không rời, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

“Chủ tịch Trương.” Gật đầu chào, phát hiện ánh mắt của ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Giang Dục

Phương, tự nhiên Trình Khải nổi lên cảm xúc cực kỳ không vui. Trong lòng hắn biết rất rõ có rất nhiều ông chủ xem bề ngoài là thế nhưng thật ra

không chỉ lén có một hai tình nhân, còn rất thích tìm kiếm con mồi mới

tại các bữa tiệc thế này, lập tức thản nhiên nói: “Đây là trợ lí của

tôi, ông đã gặp qua.”

“Thì ra là cô trợ lí hôm đó, xem tôi này, cư nhiên không nhận ra.” Cười ha ha, mắt càng sáng hơn.

Gì chứ! Lão háo sắc này, nhìn cái gì mà nhìn? Cũng không nghĩ xem tuổi

của mình cũng có thể là cha của người ta rồi mà còn muốn gặm cỏ non, tôi khinh!

“Quý nhân thì hay quên mà!” Mặc dù trong lòng rất

“khinh bỉ” nhưng Trình Khải vẫn im lặng mà cười đáp, sau đó nhanh chóng

quay đầu làm cho cô gái đang bị ngấp nghé kia rời đi. “Dục Phương, chắc

em cũng đói rồi, đi lấy chút gì ăn đi!”

“Dạ!” Cảm nhận được ánh mắt khiến người ta thấy ghét kia, cũng biết hắn cố ý làm mình đi, Giang Dục Phương cười cảm kích, sau đó lịch sự gật đầu chào chủ tịch Trương

rồi nhanh chóng chạy về phía bàn ăn tự chọn.

Nhưng cho dù cô đã đi xa thì ánh mắt mờ ám của chủ tịch Trương vẫn nhìn theo bóng lưng nõn nà kia không dứt, khiến cho Trình Khải ở bên cạnh nổi lửa giận, không

nhịn được mà ho khan vài tiếng kéo ánh mắt của ông ta lại.

“Ha

ha…” Cười gượng vài tiếng, cuối cùng cũng ý thức được sự thất thố của

mình, chủ tịch Trương vội vàng hoàn hồn, làm bộ tìm để tài tán gẫu.

“Không biết gần đây anh Trình coi trọng công ty nào, tốt xấu gì cũng

tiết lộ một chút để tôi cũng có thể nhờ chút vận may…”

“Chủ

tịch Trương nói đùa rồi! Tập đoàn đầu tư chúng tôi chỉ mua bán nhỏ, kiếm chút tiền thôi, đâu đáng được ông chủ lớn như ông để mắt tới…” Cười đáp một cách giả dối.

“Ai da! Anh Trình khiêm tốn quá rồi…”

“Không! Là chủ tịch Trương quá khen thôi…” (muốn ói với sự giả dối của hai người này)

Bên này, triển khai một loạt những lời xã giao nhàm chán. Bên kia,

Giang Dục Phương lại đứng trước bàn thức ăn tự chọn gắp đầy cả một dĩa

đồ ăn ngon, đang định trốn vào một góc mà ăn, vừa xoay người lại thì…

Bịch!

Chỉ thấy cô đột nhiên đụng phải chàng trai bên cạnh, đồ ăn dính vào

khiến cho quần áo trước ngực anh ta trở thành một mảng đủ màu đủ sắc,

cũng bắn tung tóe cả lên bộ lễ phục màu lam nhạt của cô.

Tiêu rồi! Vận xui của cô lại phát tác rồi!

“Anh ơi, thật xin lỗi…” Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Giang Dục

Phương thật sự khóc không ra nước mắt, lập tức hoảng hốt luôn mồm nói

xin lỗi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, khi khuôn mặt của người bị hại đập vào mắt thì cô há hốc mồm, ngây người ngay lập tức.

Sao, sao lại là anh ta?

Cư nhiên là anh ta!

Cũng như cô, người bị hại kia cũng ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình…

“Trợ lí Giang, lại là cô!”

“Ưhm… xin lỗi, tôi thật sự không cố ý…”

Hu hu… Sao cô lại xui thế này chứ?

……………………….

Hừ! Người hắn mang đến cư nhiên lại bị ăn hiếp, sao có thể được chứ!

Theo tiếng xôn xao truyền đến, Trình Khải quay đầu liếc về phía bàn ăn

tự chọn, lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang gầm rống với

Giang Dục Phương. Vì thế vội vã kết thúc cuộc đối thoại với chủ tịch

Trương, nhanh chóng chạy về phía hai người.

“Có phải cô cố ý khiến tôi bị mất mặt không…” Tiếng la hét dữ dội còn đang tiếp tục.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý…” Đầu cúi càng thấp, miệng không ngừng xin lỗi.

“Chuyện gì vậy?” Chạy đến kịp thời, giọng Trình Khải chen vào giữa hai người.

“Trình Khải?” Nghe tiếng, Giang Dục Phương ngẩng đầu nhìn hắn, giống

như người sắp chết bắt được một tia hy vọng cuối cùng, lập tức vui sướng đến nỗi hốc mắt lờ mờ nước, nhanh chóng trốn ra phía sau lưng hắn.

Ô