
ào?” Anh nhìn cô một cái, hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ không nói gì mà chống đỡ. Thế giới to lớn lại không có chỗ cho cô
dung thân. Cô không phải muốn đi chỗ nào, mà là có thể đi chỗ nào?
“Đi về nhà của anh.” Anh lập tức thay cô ra quyết định: “Đêm nay em ở nhà của
anh.”
Không biết vì sao nghe thấy lời này, cô giống như cảm thấy mình có chỗ tránh
mưa che gió. Cô đã vất vả lâu như vậy, không cần phải một mình cứng rắn chống
đỡ, mà là có thể tin tưởng anh, ỷ lại anh.
Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần
áo Mạc Thiên Hòa chuẩn bị cho cô vào, Hạ Tâm Trữ nằm ở trên chiếc giường mình
đã ngủ tối hôm qua, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Cô một mực nghĩ, cứ ỷ lại sự giúp đỡ của Mạc Thiên Hòa như vậy sao?
Cô không có gì báo đáp, ngược lại, còn tại lúc anh nghiêm trang cầu hôn cô mà
làm cho anh khó chịu. Sau đó anh ngay cả đề cập cũng không nữa, ngược lại đối
đãi cô càng thêm ôn nhu săn sóc, giúp đỡ cô. Tới đón cô tan ca, hỏi cô có đói
bụng hay không, mang cô đi ăn khuya, sau đó lại cẩn thận nghĩ xem cô cần mua
những thứ cần thiết gì cho cuộc sống. Không chỉ mang cô đi mua, thậm chí còn
trả tiền giúp cô.
Đời này trừ ba mẹ ra, anh là người thứ hai đối tốt với cô vô điều kiện.
Nhưng thực là vô điều kiện sao?
Cô cũng không muốn dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng ở quá khứ cô đã
có kinh nghiệm vô cùng nhớ đời. Không chỉ ở những ngày sau khi ba mẹ qua đời
thấy được thái độ ấm lạnh của người ta, mà lúc sau cô cũng gặp qua mấy tên khốn
kiếp lấy danh đồng tình, thương hại và tình yêu, trước đối cô hỏi han ân cần,
sau đó muốn cô đem thân thể ra để trả.
Anh chính là một tên khốn kiếp sao?
Cô hy vọng anh không phải. Nhưng hy vọng nếu có thể thành hiện thực, cô cũng sẽ
không rơi xuống bộ dáng đáng thương như hiện tại.
Khẽ thở dài một hơi, điện thoại di động cô đặt ở đầu giường lại đột nhiên vang
lên. Cô ngủ không yên nên dứt khoát ngồi dậy nghe điện thoại.
"Alo?"
"Anh chưa nhận được tiền."
Hạ Quan Kiệt. Vừa nghe thấy thanh âm ác ma này, tuyến tố trong thận[1'> của Hạ
Tâm Trữ lập tức tăng lên, lửa giận bùng cháy.
"Bởi vì tôi không gửi." Cô lạnh lùng nói.
"Em thực sự mặc kệ Tiểu Dịch?"
"Cậu bé là con anh."
"Bởi vì em không đưa tiền đến, anh không có tiền mua thức ăn cho nó, nó đã
không ăn cái gì, đói bụng một ngày rồi."
Hạ Tâm Trữ nhanh mím miệng, nắm chặt nắm tay, bức chính mình ngàn vạn lần không
thể mềm lòng, không thể chịu sự uy hiếp của anh ta nữa.
Cô phải cho anh ta biết, chính mình tuyệt đối sẽ không vì Tiểu Dịch mà cho anh
ta tiền nữa. Chỉ cần làm anh ta hiểu được Tiểu Dịch không còn giá trị, ở lại
bên người ngược lại sẽ biến thành trói buộc anh, như vậy cho dù cô không nói,
không cầu, anh ta cũng sẽ đem Tiểu Dịch trả cho cô.
"Cậu bé là con anh." Cô tiếp tục nói.
"Em thật muốn để nó chết đói?"
"Không phải tôi, là anh." Là cha làm cho chính con mình không được
hưởng sự ôn nhu của gia đình, hôm nay còn làm cho con đói.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát.
"Tóm lại, em sẽ không đưa tiền cho anh nữa đúng hay không?"
"Đúng vậy." Cô trả lời như trảm đinh chặt sắt, trong lòng không ngừng
nói cho chính mình: Tuyệt đối không thể mềm lòng, nếu không ác mộng này sẽ vĩnh
viễn dây dưa với hai cô cháu bọn họ.
"Cũng không quản Tiểu Dịch?"
“Cậu bé là con anh, tôi có quyền gì để quản?"
"Cho dù anh bán nó, em cũng không quản?"
Móng tay đột nhiên đâm vào lòng bàn tay.
"Anh đã biết." Anh ta nói, bên kia điện thoại chỉ còn một mảnh tĩnh
lặng.
Hạ Tâm Trữ nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng không cho mình nói ra một lời thua
thiệt. Cô im lặng chờ đợi xem anh còn có thể nói gì tiếp, nhưng bên kia điện
thoại cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh, không có một chút thanh âm gì. Cô đem di
động đưa tới trước mặt nhìn, lúc này mới phát hiện điện thoại đã sớm bị cắt
đứt.
Cô gắt gao nắm di động, nội tâm thấp thỏm lo âu, sợ hãi bất an. Anh ta nói “Anh
đã biết”, anh ta rốt cuộc biết cái gì? Cô không hề cho anh tiền, Tiểu Dịch đã
mất giá trị lợi dụng, hay là–
Cho dù anh bán nó, em cũng không quản?
Cô dùng sức che lỗ tai.
"Không cần mắc mưu, không cần mắc mưu, không cần mắc mưu!" Cô không
ngừng nói cho chính mình.
Nhưng, nếu anh ta bán Tiểu Dịch thì sao?
"Sẽ không!" Cô dùng sức lắc đầu nói cho chính mình: Lời kia dùng để
đe doạ cô, uy hiếp cô. Anh ta tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện
mất đi nhân tính, nhân thần đều phẫn nộ như vậy. Tuyệt đối sẽ không.
Nhưng nếu anh ta làm thật thì sao?
Tiểu Dịch đã mất giá trị lợi dụng, ở lại bên người căn bản là sự trói buộc, bán
còn có thể kiếm được một chút tiền. Cho dù bán không được bao nhiêu nhưng ít
nhất cũng có thể thoát khỏi trói buộc.
Hạ Tâm Trữ càng nghĩ càng thấy khủng hoảng sợ hãi. Nếu anh ta đem Tiểu Dịch bán
cho người khác hoặc đưa cho người khác, cũng không nguyện ý đưa Tiểu Dịch cho
cô thì sao?
Cô tâm hoảng ý loạn cầm điện thoại lên gọi lại, rồi khi điện thoại vừa kết nối
thì lại huỷ bỏ.
"Mình không thể trúng kế, không thể làm loạn đầu trận tuyến. Phải bình
tĩnh, trước bình tĩnh xuống." Cô thì thào tự nói vớ