
êu dần dần chím vào ngủ.
******
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Hạ Tâm Trữ tuy ngủ chưa được mấy giờ, đã lại vì
thói quen dậy sớm đi làm mà tỉnh dậy.
Mở mắt, thấy gương mặt đàn ông liền khiến cô hoảng sợ, lại làm cho ký ức trong
nháy mắt như đào núi lấp biển tiến vào trong óc, nhớ tới tất cả chuyện tối hôm
qua.
Trời ạ, cô đã làm cái gì?
Cô mới quen anh chưa đến hai ngày mà thôi – chân chính mới nói chuyện nhận thức
đã cùng anh phát sinh quan hệ thân mật!
Tất cả cảm giác tối hôm qua tựa như một giấc mộng. Trong quá khứ, cô chưa từng
nghĩ làm chuyện thân mật là cái loại cảm giác này, loại cảm giác vừa thống khổ
vừa sung sướng, vừa ngượng ngùng lại vừa cuồng dã, còn có cảm giác không thể
ngăn cản chính mình muốn nhiều hơn nữa. Cô nghĩ muốn cùng anh làm một lần nữa,
chứng nhận lại cảm giác kỳ dị kia cũng không phải là từ tượng tượng của cô.
Ách, trời ạ, cô suy nghĩ cái gì thế này? Cô suy nghĩ tới cái gì thế?! Lại muốn
một lần nữa? Cô rốt cuộc có biết liêm sỉ nữa hay không? Nếu ddể anh biết suy
nghĩ này của cô, anh sẽ nghĩ cô như thế nào?
Tùy tiện, lạm tình, hay là dạng phụ nữ xu nịnh, tìm được cơ hội nghĩ thấy người
sang bắt quàng làm họ, tất cả phản ứng lúc trước đều là làm bộ làm tịch?
Loại ý tưởng này khiến cô thấy buồn bực lại xấu hổ. Nhưng nếu anh thực nghĩ như
vậy, cô cũng không trách anh, bởi vì tất cả đều là cô tự nguyện. Nếu cô thực sự
bị tổn thương cũng chỉ có thể tự trách chính mình.
Trọng điểm là gạo đã thành cơm, cô còn suy nghĩ mấy cái này thì cũng có khả
năng thay đổi được chuyện gì?
Nằm ở trong lòng anh, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, cô thật cẩn thận vì
kiên quyết không muốn đánh thức anh, từ khuỷu tay anh thoát ra.
Cô cần rời giường đến quán ăn sáng làm việc, cô nói với chính mình như vậy.
Nhưng sự thật là, cô căn bản không biết đối mặt với anh thế nào sau khi anh
tỉnh lại, cho nên chỉ có thể trốn.
Khi Mạc Thiên Hòa phát hiện chính mình một mình ở trên giường tỉnh lại thì
trong khoảnh khắc, từ trên giường nhảy dựng lên.
"Tâm Trữ?" Anh cất tiếng gọi. Sau khi vào phòng tắm nhưng không tìm
thấy bóng dáng của cô, mới phát hiện túi da nguyên bản đặt trên sô pha trong
phòng của cô đã không thấy.
Thầm chửi một tiếng, anh lập tức vọt tới cửa phòng khách để xem xét, quả nhiên
giày của cô cũng không có.
Đáng giận, đáng chết, cô rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Anh kiềm chế phẫn nộ cùng lo lắng xuống, bước đi trở về phòng lấy di động. Giờ
khắc này, anh thật sự cao hứng đem số điện thoại di động của cô nắm trong tay.
Hiện tại chỉ cần cầu nguyện, cô không cần không nghe điện thoại của anh là
được.
Mở di động ra, nháy mắt xuất hiện trên màn hình di động chính là một tin nhắn
chưa đọc, là do điện thoại của cô gửi đến. Anh sửng sốt một chút, vội vàng đọc
nội dung, chỉ thấy bên trong viết ngắn gọn bốn chữ: Em đi làm việc.
Anh nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời, thế nhưng không biết chính mình đến tột
cùng nên có cảm tưởng gì với đoạn tin nhắn ngắn củn này.
Có chút tức giận, có chút thất vọng, còn có loại cảm giác không thể tin nổi.
Trải qua kích tình tối hôm qua, cô thế mà còn nhớ rõ buổi sáng hôm nay phải đi
làm việc, lưng cô mang nhiều áp lực của tiền tài đến mức cô ngay cả nghỉ ngơi
một ngày cũng không được sao? Hay là, kỳ thật cô căn bản chính là muốn tránh
anh mới lấy công việc làm cái cớ?
Anh đột nhiên nheo lại hai mắt sắc bén, vẻ mặt trở nên kiên định vô cùng.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô thoát khỏi anh! Trải qua tối hôm qua, cô không thể
không gả cho anh.
Cô là của anh, cả đời này đều phải thuộc về anh. Cho dù cô có hối hận muốn chạy
trốn, anh cũng sẽ không buông tay.
Tuyệt không thể!
******
"Cô ơi, bánh mì trứng của cô đã xong..."
Mỉm cười đọng lại trên mặt, chữ đột nhiên theo bên môi dật ra, Hạ Tâm Trữ thấy
Mạc Thiên Hòa từ ngoài cửa quán ăn đi vào, cả người anh tuấn.
"Cô ơi, bao nhiêu tiền?"
Tiếng hỏi của nữ khách hàng kéo hồn của cô trở về.
"Cái gì? Ah, bốn mươi đồng." Cô vội vàng trả lời, sau đó nhận lấy một
trăm đồng, tìm bốn mươi đồng trả lại cho đối phương.
"Cô ơi, sao lại đưa có bốn mươi cho tôi, không phải là sáu mươi sao?"
Nữ khách hàng nói.
Cô ngây người một chút, tròn mắt nhìn, nhìn về phía tiền lẻ trên bàn tay khách:
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Cô vội vàng giải thích, lại thêm hai
mươi đồng cho đối phương, cả người quẫn tới làm không được việc.
Trời ơi, anh ta làm gì chạy đến nơi này, anh ta không có việc gì để làm hay sao
chứ? Không cần đi làm sao? Anh chẳng lẽ không muốn một mình bình tĩnh suy nghĩ
chuyện tối hôm qua sao? Anh không nghĩ, nhưng, nhưng cô nghĩ nha.
"Chị, tôi muốn một trái bắp và một bánh mì trứng." Một người khách
khác nói với cô.
"Vâng." Cô nhanh chóng lên tiếng gật đầu trả lời, phi thường hoan
nghênh có công việc có thể chuyển dời lực chú ý của cô.
Coi như không thấy anh tới. Anh không tới nơi này, không ở trong này thì được.
Cô vừa làm việc vừa thôi miên chính mình. Nhưng nói thì đơn giản, anh vừa cao
lớn vừa đẹp trai, lại một mình đứng ở nơi này, khiến cho tất cả phái nữ không
phân biệt t