
hiêm túc, không phải nói giỡn." Anh nhẹ nhíu mày: "Hay
là em muốn anh cầu hôn với em, em mới có thể cho rằng anh là nghiêm túc?"
Nói xong, anh làm bộ quỳ xuống làm cô sợ tới mức nhanh chóng giữ chặt anh.
"Này, đừng làm bậy."
Anh vừa rồi hôn cô ở trong quán ăn sáng trước mặt mọi người vẫn chưa đủ sao?
Hiện tại thế nhưng còn muốn ở trên đường người đến người đi quỳ xuống cầu hôn
cô! Muốn nổi tiếng cũng không cần dùng loại phương pháp này chứ?
"Vậy em có nguyện ý gả cho anh không?" Anh ung dung ngóng nhìn cô,
mỉm cười hỏi.
"Cái người này chẳng giống như đang cầu hôn, giống như uy hiếp hơn."
Hạ Tâm Trữ nhìn anh, khẽ chau mày.
"Cho nên anh mới hỏi em có cần anh quỳ xuống cầu hôn không mà." Anh
cười nói, cười đến vẻ mặt gian trá giảo hoạt, bộ dáng giống như đã nắm chắc
thắng lợi trong tay.
"Anh không cần để ý chuyện tối hôm qua." Lắc lắc đầu, cô không cần
anh bởi vì trách nhiệm mà cưới cô.
"Anh đương nhiên phải để ý, bởi vì việc này giúp anh có thể danh chính
ngôn thuận đòi em gả cho anh." Thu hồi khuôn mặt tươi cười thoải mái khôi
hài, Mạc Thiên Hòa lấy vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc hướng cô cầu hôn:
"Em nguyện ý gả cho anh không? Tâm Trữ?"
Hạ Tâm Trữ phải liều mình kiếm chế, mới không làm cho ba chữ "Em nguyện
ý" thốt ra.
Cho tới bây giờ không có người nào giống anh cho cô nhiều cảm động như vậy. Cô
muốn không để ý hết thảy tin tưởng anh, đi theo anh, dựa vào anh, yêu anh. Mới
hai ba ngày mà thôi, cả người, cả tâm của cô đều hoàn toàn luân hãm (rơi vào
tay anh ấy ='>'>).
Cảm giác luyến ái này tới vừa nhanh vừa vội, có chút dọa người – không, phải
nói là thực dọa người mới đúng. Nhưng khiến cô ngoài ý muốn chính là, cô lại
một chút cũng không sợ hãi, chỉ có dạt dào hạnh phúc cùng cảm động.
Chỉ tiếc những hạnh phúc cùng cảm động này vẫn không đủ để khiến cô quên đi
mình còn có một cơn ác mộng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được.
"Em thực thích anh Mạc Thiên Hòa, nhưng em không thể gả cho anh." Cô
chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt.
"Vì sao?" Anh nhìn cô chăm chú.
Bởi vì cô có cái động không đáy phải bổ (bổ sung), một mình cô chịu khổ đủ rồi, không thể kéo anh xuống
nước.
"Bởi vì chúng ta vừa quen biết không lâu." Cô suy nghĩ ra một lý do
mà người ta có thể chấp nhận.
"Chúng ta đã quen biết mười năm."
"Cái loại quen biết sơ sơ này không thể xem như quen biết."
"Vậy muốn quen biết như thế nào mới gọi là quen biết, đã có quan hệ thân
mật sao? Chúng ta cũng có mà."
Mặt của cô át chế không được đỏ cả lên.
"Mạc Thiên Hòa, về chuyện tối hôm qua –" Cô cúi đầu, do dự mở miệng.
"Nếu em muốn nói đó là trường hợp ngoài ý muốn, anh sẽ thực tức
giận." Anh ôn nhu đánh gãy lời cô, lôi kéo tay cô tiếp tục đi về phía chỗ
anh dừng xe: "Anh thích em, Tâm Trữ. Anh nghĩ em cũng có cảm giác giống
như vậy với anh. Nếu không tối hôm qua em cũng sẽ không giao chính mình cho
anh, đúng hay không?"
Cô trầm mặc không nói, nhưng coi như là cam chịu.
"Anh không biết là nguyên nhân gì khiến em không muốn nhận lời cầu hôn của
anh, nhưng là anh biết, tuyệt đối không phải vì quen biết chưa lâu như lời em
nói. Anh không muốn bức em nói cho anh nguyên nhân thực sự, nhưng anh sẽ kiên
nhẫn chờ em chủ động nói cho anh, để anh cùng em hoặc giúp em giải quyết vấn đề
em lo lắng." Anh dịu dàng nói với cô, ưng thuận hứa hẹn với cô.
Hạ Tâm Trữ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên,
tầm mắt trước mặt tựa hồ trở nên có một chút mơ hồ.
Anh dừng chân lại, mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi vào trong xe. Sau khi thay
cô đóng cửa xe, mới vào ngồi trên ghế lái.
"Hiện tại muốn đi chỗ nào?" Anh hỏi cô.
"Em có một công việc phải đi phỏng vấn, anh có thể đưa em đến đó
không?"
Anh khẽ chau mày: "Lại là công việc làm thêm sao?"
"Không phải, là một công việc chính chức."
Anh lập tức buông mày ra, gật đầu tán thành: "Chỉ cần có công việc chính
thức, em sẽ không phải làm thêm nữa. Anh không muốn em quá vất vả."
"Em thấy không sao. Công việc ở quán ăn sáng mỗi ngày chỉ có hai giờ, lớp
dạy dương cầm cũng chỉ có hai, tư, năm, làm việc giúp đỡ tại nhà hàng em cũng
chỉ nhận làm vào ngày nghỉ, chỉ cần thời gian không trùng nhau thì không
sao."
"Nghe ý tứ trong lời của em, cho dù em tìm được công việc ban ngày, cũng
không định bỏ những công việc làm thêm?" Lông mày Mạc Thiên Hòa nhíu chặt,
ẩn nhẫn tức giận.
Cô gật đầu.
"Em muốn làm cho mình mệt mỏi chết sao?" Anh trầm giọng hỏi.
"Em biết cực hạn của mình ở đâu, sẽ không làm mình mệt mỏi ngã quỵ.”
"Chờ em mệt ngã thì không còn kịp rồi!" Anh rốt cục là nhịn không
được rít gào ra tiếng.
Bên trong xe đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mặc. Cả người Mạc Thiên Hòa cứng
ngắc thiếu chút nữa tự tát mình một cái. Anh có tức giận không khống chế được
thế nào đi nữa, cũng không nên lớn tiếng rít gào ở trước mặt cô chứ.
"Thực xin lỗi." Anh lập tức giải thích.
Hạ Tâm Trữ lắc lắc đầu, không trách anh. Cô biết anh là bởi vì quan tâm cô mới
có thể tức giận như vậy.
Mạc Thiên Hòa thật sâu hít một hơi, thu thập lại bình tĩnh cùng ôn nhu.
"Anh