
gặp cô, nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới chính là hai
chữ "Nhà họ Hạ" ngoài cửa lớn của căn biệt thự này, thế nhưng đã bị
một cái chữ "Diệp" thay thế vị trí.
Đang lúc anh nghi hoặc khó hiểu thì gặp nhà người ta có việc ra ngoài, anh liền
ngăn cản xe của đối phương lại hỏi.
Kết quả, đối phương căn bản là không biết chuyện của người ở đó lúc trước, bởi
vì bọn họ là từ chỗ môi giới nhà đất mua lại căn biệt thự này, hơn nữa đã ở đây
được ba năm .
Anh không biết chính mình đến tột cùng phải làm sao. Nhưng sau đó anh lại đi
tìm chỗ môi giới nhà, biết được căn biệt thự kia là bị ngân hàng lấy theo luật
pháp. Người chủ biệt thự đã vay ngân hàng rất nhiều tiền, cuối cùng bởi vì
không thể trả, cho nên biệt thự mới có thể bị niêm phong bán đấu giá. Về chuyện
của người chủ biệt thự sau đó thì không ai biết, mà đó đã là chuyện của năm năm
trước rồi.
Hạ gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kỳ thật cũng không phải thật muốn
biết, bởi vì đối với anh mà nói, Hạ gia chính là một hộ khách trong cả trăm hộ
khách lúc trước anh giao báo tới mà thôi. Anh cũng không biết chính mình là vì
cái gì, chính là không thể ngăn cản bản thân suy nghĩ đến vị công chúa ở trong
toà biệt thự này bây giờ ở nơi nào?
Kết hôn lập gia đình? Vẫn như cũ được cha mẹ và người nhà bảo hộ tốt, hay là
dọn khỏi Đại Thành (tên
thành phố) đến một thành phố nhỏ khác
mà ở rồi? Hay là...
Anh vẫn không muốn để cho chính mình suy nghĩ về công chúa. Nhưng công chúa lại
đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh như vậy, làm cho anh cảm thấy khiếp sợ, trở
tay không kịp lại khó có thể tin.
Anh không thể ngăn cản chính mình giống đứa ngốc, cứ ở tại chỗ nhìn chằm chằm
cô không rời mắt. Thẳng đến khi tất cả người khách vào quán mua bữa sáng đều đi
hết, lão bản nương trong quán đột nhiên phát hiện đến sự tồn tại của anh, anh
mới thôi.
“Tâm Trữ, vị tiên sinh kia giống như đã chờ thật lâu. Anh ta không khoẻ sao?”
Bà chủ quay đầu hỏi cô.
“Anh ta còn chưa có quyết định muốn ăn cái gì.” Cô trả lời như vậy.
Lão bản nương sửng sốt, nhịn không được tò mò nhìn anh một cái. Ánh mắt lập tức
hướng lên trên di chuyển, dừng lại ở một chỗ phía trên một chút, sau đó giật
mình lên tiếng.
“Tâm Trữ, giờ cô đi làm đã sắp đến!”
Nghe vậy, cô đột nhiên mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn phía sau anh, làm cho anh
không tự chủ được cũng quay đầu lại nhìn một chút. Ở trên bức tường phía sau có
cái đồng hồ, thời gian hiện ra trên đồng hồ là tám giờ hai mươi lăm phút.
“Chết rồi, trời ạ! Thiệt là...!” Cô thất thanh kêu lên, để đồ sang một bên rồi
nhanh chóng cởi bỏ tạp dề trên người, vừa cúi người cầm lên cái túi da để lên
vai vừa nói: “Bà chủ, tôi —”
“Tôi biết, đi nhanh đi.” Lão bản nương không đợi cô nói cho hết lời, liền phất
tay gật đầu nói.
Cô lễ phép cúi đầu, sau đó giống như bay ra khỏi chỗ này, trong nháy mắt liền
chạy qua trước mắt anh, đảo mắt liền biến mất ở ngoài cửa quán.
Mạc Thiên Hòa ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ một hồi lâu. Trong khoảng thời gian
ngắn không xác định được mình có nên đuổi theo cô hay không. Chờ anh hạ xong
quyết tâm chạy đuổi theo ra ngoài thì chỉ thấy cô đã leo lên xe máy, phốc một
tiếng lái xe ra đường lớn. Chỉ chốc lát liền bị bao phủ trong dòng xe đi làm.
"Đáng chết!" Anh nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, vì sự do dự lúc
nãy của mình mà ão não nắm chặt nắm tay.
Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy mình căn bản là không cần tức giận như vậy. Chính
cái gọi là hoà thượng chạy được nhưng chùa không chạy, chỉ cần xác định cô làm
việc tại quán ăn sáng này, anh còn sợ tìm không thấy cô nữa sao?
Vấn đề là, anh tìm cô làm gì?
Đúng vậy, đó là một vấn đề phi thường trọng yếu. Anh rốt cuộc muốn tìm cô làm
cái gì? Hỏi cô có nhớ anh từng đưa báo đến nhà cô trong nửa năm hay không? Hỏi
cô có nhớ anh hay không sao? Quả thực là không biết tại sao.
Anh nhíu chặt chân mày nhìn theo phương hướng cô biến mất.
Xem ra, anh nên cẩn thận nghĩ về vấn đề này một chút.
******
Còn chưa nghĩ ra một cái đáp án, Mạc Thiên Hòa thế nhưng trong cùng một ngày
lại tình cờ gặp Hạ Tâm Trữ. Lúc này cô đang ở trong nhà hàng rửa chén dĩa!
"Em ở trong này làm cái gì?" Đứng ở chỗ giao nhau giữa nhà vệ sinh và
phòng bếp, Mạc Thiên Hòa nhìn thấy liền đi đến hỏi cô.
Hạ Tâm Trữ bị hoảng sợ, vừa ngẩng đầu nhìn lập tức nhận ra người này là cái vị
hỏi tên cô ở quán ăn sáng.
Anh ta là một người đàn ông mà người khác vừa thấy liền khó quên. Dáng người
cao gầy, một đôi mắt đen sắc bén, cùng với chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm.
Hơn nữa toàn bộ tóc đen còn chải ngược ra sau ép vào sát đầu, làm cho người ta
muốn quên đi khuôn mặt cá tính này, thực rất khó khăn.
"Anh theo dõi tôi?" Cô khó tin bật thốt lên hỏi.
"Em ở trong này làm cái gì?" Mạc Thiên Hòa khẩn trương giương mắt
truy vấn.
"Vậy anh thì sao? Tôi quả thực không dám tin tưởng rằng, người như anh lại
có bệnh, thế nhưng theo dõi tôi!"
"Tôi không theo dõi em. Nếu tôi theo dõi em thì chưa quá mười tiếng sẽ
không xuất hiện trước mặt em lần nữa." Anh vì chính mình biện bác.
Hạ Tâm Trữ sững sờ, ng