
cũng không thấy nó cau mày lần nào.”
“Mẹ…” Cố Trạch Vũ thấy Hàn Lăng Sa càng xấu hổ đứng đó, không khỏi càng thêm thương yêu.
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Xem ánh mắt hai cha con, thật sợ rằng sẽ ăn thịt tôi mất!” Cố phu nhân đi tới bên cạnh Hàn Lăng Sa, thân thiết kéo tay cô, “Đã dọa cháu rồi sao? Dáng vẻ kia của ba nó, chỉ là do nhiều năm đã qua không gặp cháu nên có chút kích động. Cô nghe thấy tiếng bước chân, nói là mọi người đã tới, ba nó còn tưởng rằng là Trạch Vũ vào trước nên đã ra tay hơi mạnh… Cháu đừng để ý, ông ấy chính là người duy nhất, yên tâm đi, Cố Trạch Vũ nhà chúng ta không như vậy…”
“Cô à, không sao đâu ạ, cháu biết rồi, không phải là bác cố ý.” Hàn Lăng Sa thấy trong lời Cố phu nhân có chút mập mờ nên cảm thấy khá xấu hổ.
“Cháu không để ý là tốt rồi… Nếu không đi về, nó lại trách cô. Nói cô đoán linh tinh hại ba nó bắt lộn người.”
“Mẹ…” Cố Trạch Vũ lần nữa mở miệng oán trách, “Tạm thời mẹ đừng nói nữa có được không?”
“Ha ha… cái người này…không nói!” Cố phu nhân giận dỗi ngồi xuống, tức giận chỉ chỉ Cố Trạch Vũ, “Đi gọi thức ăn đi!”
Cố Trạch Vũ nhún nhún vai, đi ra ngoài gọi thức ăn, mà Cố thiếu lại nhìn Hàn Lăng Sa ngồi xuống sau mới ngồi xuống, mặt tươi cười quan sát một lát, thấy đối phương cúi đầu ngượng ngùng mới cười lớn nói: “Tiểu công chúa, mười sáu năm trước, lúc cháu đi cùng lão Hàn đến Bắc Kinh, cũng không xấu hổ như vậy…”
Hàn Lăng Sa nghe vậy càng thêm xấu hổ, đỏ mặt hé miệng cười, không biết trả lời như thế nào. Ngược lại Hàn Hành Viễn bên cạnh trực tiếp trợn mắt với Cố thiếu: “Lão Cố, khuê nữ nhà tôi từ khi vào cửa đến giờ đều bị nhóm người của anh nói cho đỏ mặt nhiều lần, nếu là người mà anh yêu thương thì đã đau lòng lâu rồi. Cái gì cũng phải có chừng mực chứ, đừng thấy tôi giờ mới ra bệnh viện, anh mà chọc đến nó, tôi không khách khí đâu!”
“Cái gì mà khuê nữ nhà cậu, con bé sớm muộn gì cũng trở thành khuê nữ nhà tôi thôi!” Cố thiếu nói thẳng, hoàn toàn không nghĩ người khác nghĩ gì, trong lòng nghĩ gì đều nói ra cái đó. Lời này vừa nói ra, những người trên bàn đều cười lên.
Hàn Lăng Sa thấy bốn người bọn họ trò chuyện vui vẻ, mình cũng không chen vào được lời nào, đành ngẩn người nhìn chén dĩa trước mặt, đột nhiên như là nhớ tới gì đó, la lên khiến bốn người đang hàn huyên vui vẻ đều ngoái lại nhìn với ánh mắt ân cần.
“Sao vậy? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có…” Hàn Lăng Sa ngượng ngùng vén vén tóc, “Cháu quên mất Ninh Mông…”
“Ninh Mông?” Cố phu nhân ngẩng đầu suy nghĩ chốc lát hỏi, “Là con gái Đông Thành thành phố N sao?”
“Cô biết nó sao?” Hàn Lăng Sa cũng rất hiếu kỳ, thành phố N cũng cách Bắc Kinh không gần, danh tiếng Ninh gia cũng không lớn đến mức độ đó.
“Cô và cô của cô bé là bạn học lớn lên với nhau, quan hệ vô cùng tốt. Theo ngôn ngữ hiện đại của bọn cháu bây giờ gọi là “khuê mật”… Sao vậy? Con bé kia cũng ở thành phố G sao?”
Khuê mật: ý chỉ những người bạn thân thiết đến mức có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Hàn Lăng Sa chưa kịp trả lời, Hàn Hành Viễn đã nói: “Nó là con gái của em gái tôi, ít ngày trước có đến thành phố G tìm con bé chơi, nhưng mấy hôm trước con bé đi nên tôi cũng đã cho nó quay lại trường học rồi.”
“Về rồi sao? Vậy thì tốt…” Hàn Lăng Sa uống một hớp trà giảm áp lực, thấy Cố Trạch Vũ đi vào, cũng không thảo luận vấn đề này nữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Trạch Vũ nói muốn quay lại quân doanh, mà Hàn Lăng Sa cũng nói khi mình đi cũng không xin phép trường học cho nghỉ, kêu gào về trường, còn Hàn Hành Viễn cũng phải về bệnh viện. Mà lúc này bạn bè thân thích của Cố Trạch Vũ hoàn toàn phát huy tác dụng.
Chỉ thấy Cố phu nhân vẫn luôn mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng, đầu tiên là nói với Cố thiếu: “Cũng đến lúc em phải quay về Bắc Kinh rồi, đi đã lâu. Em biết rõ tình cảm chiến hữu hai người rất sâu đậm, không thể bỏ được. Chiều hôm nay hai người cứ ở lại ôn chuyện. Trạch Vũ phải quay về quân doanh, anh cũng không cần đưa bọn em đi… Anh còn không mở cửa xe, chúng ta nên đưa tiểu công chúa về trường học trước.”
Mấy lời nói cẩn thận, Hàn Hành Viễn ngay cả trong lòng không thoải mái cũng không tiện nói gì, chỉ đành lên xe trở lại bệnh viện, dĩ nhiên ánh mắt không bỏ sót nụ cười sâu xa Cố phu nhân dành cho con trai mình.
Sau khi trên xe chỉ còn Hàn Lăng Sa, Cố Trạch Vũ cũng không đưa cô về trường học luôn mà là lái xe linh tinh đến một hẻm nhỏ gần đó. Hàn Lăng Sa liếc mắt nhìn xung quanh, đa số là nhà trệt bỏ hoang, cơ hồ là không có ai, nhướng mày đang muốn hỏi thì Cố Trạch Vũ đã cởi dây an toàn, thăm dò nửa người cô.
Vết chai trên ngón tay hắn lau trên gương mặt tinh tế của cô, giọng nói mang theo tình cảm nồng đậm: “Chúng ta đi một lát rồi về. Anh phải đi hơn một tháng, em ở lại trường phải ngoan ngoãn, có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho anh, không cần giấu diếm trong lòng, biết không?”
Hàn Lăng Sa nghiêng đầu suy nghĩ” “Gọi điện thoại cho anh à? Bọn anh không phải nói là không được gọi điện thoại trong lúc tập luyện sao?”
“Còn không phải là sợ em chạy mất sao? !” Cố Trạch Vũ nói x