
với hắn, dáng mặt phớt lờ: “Như vậy em có thể mang một cái bao bố đi gặp bọn họ sao?”
Cố Trạch Vũ bật cười sang sảng: “Dù sao anh cũng không ngại, anh sẽ nhận tâm ý của em…”
Bởi vì tiếng cười này, mấy người xung quanh và nữ tiếp viên hàng không đều nhìn về phía bên này, Phương bí thư cau mày quở nhẹ: “Ra dáng quân nhân một chút có được không?”
Cố Trạch Vũ lúng túng sờ mũi, sau đó ngồi thẳng lưng, nắm tay Hàn Lăng Sa không dịch chuyển.
Lúc máy bay tới thành phố G, sớm đã có những người chờ. Sau khi lên xe, Phương bí thư hỏi Hàn Lăng Sa là về nhà trước hay đến bệnh viện, sau đó thấy Hàn Lăng Sa quay đầu nhìn về phía Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ đầu tiên lấy điện thoại gọi cho ba mẹ mình sau đó bảo tài xế đến bệnh viện.
Trước khi vào phòng bệnh, Hàn Lăng Sa bị Cố Trạch Vũ kéo lại, vội vã kể cho cô biết Hàn Hành Viễn đã biết chuyện giữa bọn họ, sau đó thì bị giọng nói kích động của mẹ cắt đứt.
“Ai nha, đây chính là tiểu công chúa sao?”
“Mẹ, mẹ không cần phải làm như vậy, sẽ dọa người ta…” Cố Trạch Vũ vội vàng vươn tay ngăn cản lão thái thái nhà mình.
“Tên nhóc đáng chết này, sao lại nói vậy?” Cố phu nhân vỗ vỗ cánh tay Cố Trạch Vũ, kéo Hàn Lăng Sa đến bên cạnh mình, “Cháu đừng để ý đến nó, nó chính là thích làm ngược với cha nó… Tiểu công chúa, hơn mười năm không gặp, cháu thật xinh đẹp…”
Hàn Lăng Sa bị lời nói của bà làm cho sặc, thở đều rồi mới cười nói: “Nào có ạ… Cô mới càng ngày càng có khí chất. Đã nhiều năm như vậy vẫn không già đi, vẫn giống hệt năm đó.”
“Lời đứa bé này thật không giống sự thật chút nào… Trước thì nói là càng ngày càng có khí chất, sau lại nói giống hệt năm đó…” Nhân viên ngoại giao khác biệt với những người khác chính là ở điểm này, luôn rất khắt khe với đối phương.
“Ý cháu không phải như thế, cô à, cháu…” Hàn Lăng Sa có chút lúng túng, lại không tìm ra cách để giải thích cho hợp lí, đành dời ánh mắt cầu cứu Cố Trạch Vũ.
“Mẹ… Sao mẹ lại dùng đối thoại trong công tác để áp dụng với người ta vậy? Người ta chỉ muốn khen mẹ thôi mà…”
Cố phu nhân rõ ràng nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, trong lòng rất cao hứng. Xem ra hai người là thật sự đến với nhau, trên mặt còn cố làm ra vẻ trách móc: “Nhìn xem, có cô dâu là quên mẹ ngay…”
Hàn Lăng Sa càng thêm đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn càng thêm căng thẳng, chân tay cũng không biết phải đặt thế nào..
Cố phu nhân vừa cười vừa dắt cô đi vào phòng bệnh, hóa giải không khí: “Cô chỉ chọc nó thôi, nha đầu, cháu đừng để ý… Tên tiểu tử cô sinh ra có đức hạnh gì cô đều biết rõ. Nếu nó dám khinh dễ cháu, cháu phải nói ngay với cô, để ba nó cho nó ăn đòn! Nói cho cháu biết, ba của nó đánh người rất hung ác!”
Hàn Lăng Sa cúi đầu ngượng ngùng cười: “Anh ấy đối xử với cháu rất tốt.”
Ngoài mặt tuy là dáng vẻ này, nhưng trong lòng cô rét lạnh, ba của hắn thật khủng bố như vậy sao? Không phải là rất nghiêm túc đấy chứ? Có phải là rất khó chung sống không? Có thích kiểu con gái như cô không?
Cố Trạch Vũ đi ở phía sau, thấy cô cúi đầu cũng biết lại đang suy nghĩ linh tinh, đi lên vài bước tới bên người cô, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hắn vô cũng kiên định lẫn dịu dàng, trong lòng cũng dễ chịu không ít.
edit: socfsk
Hàn Lăng Sa đẩy cửa bước vào, nháy mắt trông thấy Hàn Hành Viễn và Đường Mỹ Linh thì có chút ngượng ngùng, lúng túng cúi thấp đầu. Cố phu nhân đẩy cô lên trước giường bệnh, cười cười hòa giải: “Lão Hàn, Trạch Vũ nhà chúng tôi đã đưa bảo bối tiểu công chúa về, bây giờ anh cũng yên tâm rồi chứ?”
Đường Mỹ Linh thấy Hàn Lăng Sa từ lúc nãy đến giờ không nói gì, cho là sự tồn tại của mình khiến cô mất hứng, thay gối cho Hàn Hành Viễn xong, lấy cớ đi ra ngoài một chút. Hàn Hành Viễn thấy Hàn Lăng Sa dùng ngón tay vân về vạt áo, không thể làm gì khác hơn là thở dài, gật đầu.
“Dì…” Hàn Lăng Sa thấy Đường Mỹ Linh sắp ra khỏi phòng bệnh mới há miệng nói, “Con có lời muốn nói với dì và ba…”
Đây là lần đầu tiên Hàn Lăng Sa dùng giọng điệu ôn hòa lễ độ này nói chuyện với bà, Đường Mỹ Linh nháy mắt run lên, chạm đến ánh mắt Hàn Hành Viễn mới phản ứng được, gật đầu một cái, nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Cố phu nhân thấy tình huống như vậy, kéo con trai mình, cười nói: “Hiện tại gia đình mọi người đoàn tụ, chúng ta cũng không nên quấy rầy. Tiểu tử này vừa trở về, tôi còn phải kéo đến nơi nào đó không người để tra hỏi một chút. Nếu cứ làm việc không biết điều, tôi thấy cũng khá cấp bách. Anh xem, lão Cố đi quân khu kia vẫn chưa thấy trở lại, tiểu công chúa, tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau đi, xem chừng lúc đó ba nó cũng vừa về tới.”
“Mẹ… Buổi chiều con còn phải quay lại huấn luyện, mẹ không biết con đã đi bao nhiêu ngày rồi sao?” Cố Trạch Vũ nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Cũng sắp đến giờ ăn trưa, hay là cùng đi ăn trưa vậy…”
“Con gấp cái gì? !” Cố phu nhân giận trách hắn, “Vậy được, tôi đi gọi điện thoại cho lão Cố…”
“Chị dâu, không cần phiền toái như vậy…” Hàn Hành Viễn dĩ nhiên biết hai mẹ con một tung một hứng là vì cái gì, nhanh như vậy đã muốn quyết định, mình đương nhiên là