Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

ều là màu xanh lá cây đang hô hào binh lính: “Cái người nào đó, chạy bước như thế à?”

Lâm Tiếu chột dạ nhìn đến Tần Mặc đang đứng trên bục giảng, lại nhìn đến Hàn Lăng Sa đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt Tần Mặc trực tiếp phóng đến, trong lòng Lâm Tiếu rất lo sợ. Hôm qua cô có thể hai lần chiếm tiện nghi hai lần, nhưng bây giờ vẫm đang trong giờ của hắn, đó chính là thiên hạ của hắn, người ta muốn chỉnh mình thế nào cũng được.

Lâm Tiếu muốn đánh thức Hàn Lăng Sa, lúc tay cô đang chơi với trong không trung lập tức nghe thấy Hàn Lăng Sa mơ hồ gọi “Cố Trạch Vũ.”

Danh hiệu của thành phố G đã có từ lâu, phần lớn là những giáo sư già, rất ít giáo sư trẻ tuổi như Tần Mặc. Sinh viên ở tuổi này so với tuổi hắn cũng chênh lệch không nhiều, dáng dấp lịch sự tao nhã ra dáng của một vị giáo sư, không khỏi mở cờ trong bụng. Cũng vì vậy trong giờ học của hắn, học sinh nghe giảng cũng rất nghiêm túc. Trong lớp là an tĩnh bình lặng cưhuwa nay chưa từng có.

Giọng của Hàn Lăng Sa không lớn nhưng lại vang lên trong phòng học rộng rãi yên tĩnh nên trở nên cực kỳ rõ ràng. Yên lặng trong vòng mấy giây, tiếp đó là tràng cười của cả lớp. Bởi vì là bài chuyên ngành cho nên trong phòng chỉ toàn người trong ngành, thời điểm quân huấn cũng cùng một liên đội, quan hệ giữa Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ cũng rất rõ ràng.

Giờ phút này sắc mặt Tần Mặc cực kỳ khó coi, Lâm Tiếu dĩ nhiên biết nguyên nhân sâu xa trong đó là gì.

Hàn Lăng Sa bị tiếng cười xung quanh đánh thức, dụi dụi hai mắt, không rõ sự tình hỏi Lâm Tiếu bên cạnh: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hàn Lăng Sa, đừng bảo là cậu không biết nhá?” Lâm Tiếu quay mặt đi chỗ khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Tớ chọc giận cậu gì sao?” Hàn Lăng Sa càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt mọi người nhìn cô ngày càng nhiều.

“Vừa rồi không phải cậu gặp xuân mộng sao?” Lâm Tiếu dường như nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.

“Không có …”

Lăng Sa đang chuẩn bị hỏi Lâm Tiếu thêm một chút, liền nghe thấy một nam sinh cách cô một lối đi nhỏ cười ồn ào nói: “Mị lực của Cố đoàn trưởng thật không thể khinh thường. Quân huấn cũng đã xong lâu rồi, Hàn đại mĩ nữ nằm mơ cũng gọi tên hắn!”

“Người ta gọi cũng là chuyện nên làm nha. Đó là bạn trai cô ấy, không gọi Cố đoàn trưởng lại gọi cho cậu à?”

Hàn Lăng Sa nghe được cũng đã hiểu được một chút, khuôn mặt bỗng đỏ lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng lên rồi.

Sắc mặt Tần Mặc càng trở nên ủ dột, tay nắm chuột càng lúc càng chặt.

“Bạn học này, trong lớp, học tập phải lấy làm đầu!”

Hàn Lăng Sa chỉ thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên quả nhiên là Tần Mặc. Cả đầu ngón tay cô cũng trở nên đỏ bừng rồi, sao lại có thể mất thể diện như vậy kia chứ?

Sau khi tan học, buổi trưa Hàn Lăng Sa khác thường không lao thẳng ra khỏi phòng học, mà ngồi bên cạnh Lâm Tiếu bất động.

Tần Mặc thu dọn xong đồ, nhìn trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, thở dài một cái đi tới bên cạnh cô. Nhìn Hàn Lăng Sa ngồi đó không nhúc nhích, cả khuôn mặt chôn ở trong sách, lộ ra cả hai vành tai đang ửng đỏ. Mà Lâm Tiếu ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩn người ngồi canh chừng cô.

“Hàn Lăng Sa.” Tần Mặc che giấu tức giận, cố gắng khiến cho giọng của mình nghe bình thường nhất, “Có phải em nghỉ ngơi không tốt hay không?”

“Hả?” Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, “Thật xin lỗi, về sau em sẽ… em…”

“Không quan trọng,” Tần Mặc liếc nhìn Lâm Tiếu bên cạnh, “Đi về nghỉ ngơi một chút đi, trưa nay mời anh ăn cơm, coi như là xin lỗi, được chứ?”

Hàn Lăng Sa nghe xong, phản xạ điều kiện nhìn về phía Lâm Tiếu, thấy cô cau mày, cô cũng cau mày quay đầu lại “thật ngại quá, em đã đồng ý với Lâm Tiếu trưa nay hẹn cô ấy ăn cơm. Nếu không thì chúng ta hẹn nhau hôm khác được không?”

Tần Mặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt thất vọng nói: “Được.”

Nhìn bóng lưng Tần Mặc rời đi, Hàn Lăng Sa thu lại nụ cười nói với Lâm Tiếu: “Tớ cũng cảm thấy Tần Mặc có gì đó không đúng lắm…”

edit: socfsk

Lâm Tiếu dọn dẹp sách vở trên bàn, không ngẩng đầu: “Tớ đã sớm đoán ra anh ta có mục đích gì đó, cậu còn không tin. Đó được gọi là phong cách theo đuổi của đàn ông! Còn nữa, Cố đoàn trưởng nhà cậu có biết anh ta không?”

“Biết rồi, đã gặp qua một lần.” Hàn Lăng Sa suy nghĩ một chút, từng gặp qua ở sân bay thành phố C.

“Vậy anh ấy nói gì không?”

Nhớ tới hôm ấy, Cố Trạch Vũ nói, cô cũng không chú ý đến, không phải mấy câu kia của người ta là đang ghen đó chứ? Cuối cùng cô cũng chỉ lắc đầu, thấy Lâm Tiếu đang miệt mài: “Không.”

Lâm Tiếu dọn đồ xong, ngẩng đầu lên, liếc mắt: “Tớ thật sự không biết là cậu thế nào nữa? Sao cứ ngốc mãi như thế? Tâm tư của Tần Mặc ai ai cũng nhìn ra, anh ta đối với cậu luôn luôn ân cần, ánh mắt nhìn cậu rất không thỏa đáng. Sao hai người lại không cẩn thận chút nào vậy?”

“Tớ thì làm sao?” Hàn Lăng Sa cảm giác mình bị mắng oan, “Lúc đó tớ cũng chưa biết… bây giờ mới phát hiện ra chứ sao… Thật ta thì Ninh Mông đối với anh ấy rất tốt.”

“Không thể nào? Cẩu huyết như vậy sao?” Lâm Tiếu khóa túi, khoác lên vai, “Đi đi…


The Soda Pop