
ết nói thế nào, chỉ cúi thấp đầu đứng đó.
“Đi thôi, bên ngoài lạnh như thế, chúng ta về nhà trước…” Cố phu nhân bảo mấy người trở về.
“Cô à, hôm nay cháu không được thoải mái, hay là không đi…” Hàn Lăng Sa đứng đó không chịu đi.
Cố phu nhân và bà nội Cố bây giờ mới chú ý tới sắc mặt hai người, họ cho là hai vợ chồng giận dỗi nhau, hung hăng nhìn Cố Trạch Vũ mấy lần. Cố phu tiến lên nói với Hàn Lăng Sa: “Không có chuyện gì, các con ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi đúng không? Về nhà nghỉ ngơi trước cho khỏe, tối nay cô làm nhiều món ngon cho con ăn.”
“Không cần đâu cô, cháu tự đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.” Cố phu nhân càng như vậy, Hàn Lăng Sa càng muốn khóc, nghẹn ngào mấy tiếng sau, thế nhưng là khóc thật.
“Ai ôi, sao lại khóc?” bà nội Cố đau lòng không nguôi, vội vàng lấy khăn tay ra cho cô lau nước mắt, “Đừng khóc, có phải Trạch Vũ khinh dễ con không? Nói cho bà nội biết, bà nội giúp con mắng nó!”
Hàn Lăng Sa không nói lời nào, chỉ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi. Cố phu nhân đi tới đánh vào vai con trai mình: “Con xem con làm chuyện tốt gì kìa! Lần đầu người ta đến đây, con đã khiến cho người ta khóc như vậy, xem lát nữa ba con xử lý con như thế nào!”
Thái độ Cố Trạch Vũ khác thường, không nói câu nào, chỉ lo lắng nhìn Hàn Lăng Sa trước mắt, vươn ta ra muốn lau giọt nước mắt cô, thấy cô lui về sau, hắn lại ngượng ngùng thu tay lại.
Cố phu nhân nhìn thấy tất cả, trách cứ Cố Trạch Vũ xong, nháy mắt với bà nội Cố, sau đó mở miệng cười: “Tiểu công chúa, đừng khóc, đứng ở chỗ này đại viện lạnh như vậy, để người khác nhìn thấy cũng không tiện, chúng ta nên về trước đã.”
Hàn Lăng Sa cúi đầu, đứng bất động, không biết đang nghĩ cái gì.
“Đúng vậy,” bà nội Cố không nói, kéo Hàn Lăng Sa về bên cạnh mình, “Đi thôi, cả nhà đang mong con tới. Người này tới sao không vào nhà, thật là để cho chúng ta khổ chết thôi!”
“Bà nội, không phải vậy, thực sự là con không khỏe…”
“Không khỏe thì về nhà ngủ một giấc, trong nhà không tốt hơn ngoài khách sạn sao? Trong nhà còn trò chuyện với bà nội, bà nôi thích nhất là giọng phương Nam.”
Cố phu nhân lui về sau một bước, nhỏ giọng nói vào tai Cố Trạch Vũ: “Con lại làm chuyện gì chọc giận tới con bé vậy? Làm sao lại khóc thành ra như vậy rồi hả?”
“Mẹ… lần này có thể kết thúc rồi…”
“Con nhớ cho kỹ, ngoài con bé ra, người phụ nữ khác đừng mơ tưởng vào cửa Cố gia!” Cố phu nhân nói xong cũng đi theo.
Về đến nhà, ông nội Cố và Cố thiếu thấy Hàn Lăng Sa đỏ mắt nức nở, cũng không nói gì, chỉ hung hăng xoay người trừng mắt Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ than thở, nhân dịp dẫn Hàn Lăng Sa đến phòng khách, muốn nắm tay cô, Hàn Lăng Sa tránh ra, lạnh lùng nói: “Anh đưa túi cho tôi, ngày mai tôi quay về thành phố G.”
“Em có ý gì? !” giọng Cố Trạch Vũ trở nên cứng ngắc.
“Ý tứ tôi là vậy! Anh biết là tôi ghét nhất loại đàn ông gì. Chỉ nghĩ tới quá khứ anh có người phụ nữ khác, tôi cho là tôi có thể tiếp nhận. Chỉ là tôi không ngờ cũng có đứa bé, còn tự mình xử lý… Anh như vậy, tôi không dám nghĩ, Cố Trạch Vũ, chúng ta chia tay!”
Không phải câu cầu khiến, là một câu trần thuật, chứng minh giờ phút này Hàn Lăng Sa rất kiên định.
edit: socfsk
“Hàn Lăng Sa, anh không đồng ý!” CốTrạch Vũ chưa bao giờ tức giận đến mức này, giọng như gào thét, “Anh hiểu chuyện tình cảm em không thể dễ dàng tiếp nhận, anh cũng không hy vọng em nhất thời có thể bỏ qua mọi chuyện và tha thứ cho anh. Nhưng ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh… sao anh có thể chứng mình cho em thấy là anh đã thay đổi? Em giận anh cũng được, em hận anh càng tốt, là anh đáng đời. Nhưng chuyện chia tay, anh không đồng ý!”
“Tôi không hỏi ý kiến anh. Tôi chỉ báo cho anh biết mà thôi!”
“Rút lại lời đó đi, cái gì anh cũng sẽ không nói!” CốTrạch Vũ đứng bên ngoài phòng nghỉ, “Anh không thể buông tay được!”
“Anh cút đi!” Hàn Lăng Sa đẩy hắn ra ngoài cửa, đóng rầm cửa lại, xoay người lại, ngồi trên mép giường khóc lớn.
Cố phu nhân đang ở phòng bếp nghe thấy tiếng động, vội vàng đi lên lầu, thấy CốTrạch Vũ im lặng đứng trên hành lang hút thuốc. Bà nhíu mày, kéo người kia vào trong thư phòng, “Con nói cho mẹ biết, cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ… con đang rất chán nản, mẹ không cần hỏi nữa!” CốTrạch Vũ vò vò mái tóc ngắn, “Hiện tại tâm trạng con cũng không được tốt, không muốn nói chuyện. Cô ấy khóc rất khổ sở, mẹ đi xem cô ấy thế nào rồi.”
“Tiểu tử thối, ban đầu là ai gọi điện thoại cho mẹ thề thốt nói không thể sống nổi nếu thiếu con bé hả? Chỉ mới nửa năm, không phải con đã đổi ý rồi chứ? Mẹ nói cho con biết, CốTrạch Vũ, lần này mẹ và ông bà nội con, cả ba con nữa, đều đã quyết định chỉ chấp nhận cô con gái này bước qua cửa Cố gia nhà mình thôi. Con còn tái diễn lỗi lầm quá khứ, ba con đánh chết con, mẹ cũng sẽ không ngăn cản đâu!”
Trong lòng CốTrạch Vũ vừa sợ vừa phiền não, rối bời, đứng ngồi không yên, đi đi lại lại mấy vòng quanh bàn mới bất đắc dĩ cười: “Lần này có lẽ ba mẹ sẽ không cần đứa con trai này rồi.”
Cố phu nhân lúc đầu không phản ứng kịp:” Ý gì?”
“Lúc vừa về, chỗ mẹ