
Mùa hè Vạn An năm thứ 3.
Mưa to tầm tã kèm theo những tia chớp sấm sét phá vỡ bầu trời đêm, xé tan
màn trời điêu linh tựa như đêm pháo hoa, vì sinh mạng ngắn ngủi trong
chớp nhoáng của mình mà nỉ non than khóc.
Nước mưa đổ dồn về
thành suối, dần dần tràn qua bậc tam cấp rồi tràn tới hai đầu gối một cô gái mặc bộ hoa phục đỏ thẫm đang quỳ trên mặt đất, cũng chảy tràn lan
lấp đầy đáy lòng người con gái ấy.
"Nương nương, trở về đi, nương nương, cầu xin người hãy trở về đi!" Một cung nữ mày liễu má phấn mặc
một bộ màu xanh nhạt ở trong góc tối đột nhiên vọt ra, trên khuôn mặt
nhỏ nhắn từ lâu đã không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa. Nàng quỳ xuống nức nở nghẹn ngào van xin kêu gọi nhưng người con
gái ở phía trước vẫn như tượng gỗ lặng im bất động.
Quý Lê ngước
lên hàng mi dài để lộ ra đôi con ngươi đen sáng động lòng người nhưng
lại vằn vện tơ máu, nương nương? Tại sao còn gọi mình là nương nương?
Ngôi vị Hoàng hậu ấy của mình từ lâu đã xưa không bằng nay, nếu không
thì đâu cần phải thảm hại như lúc này, đã quỳ một ngày một đêm rồi nhưng người đó vẫn không chịu ra đây gặp mình?
Tự giễu nở nụ cười khổ, nàng không tin, dù có như vậy nàng vẫn không tin. Không tin tình cảm
18 năm từ thuở ấu thơ thân thiết bên nhau cho tới lớn đều là sự lừa gạt
dối trá. Không tin ba năm tình nghĩa phu thê không sánh bằng 3 tháng của nhuyễn ngọc ôn hương. Không tin hỉ nộ ái ố trong cuộc đời này của mình
lại chỉ nằm trong một cái âm mưu!
"Diêu nhi!"
Quý Lê gọi
tên cung nữ của mình bằng chất giọng khàn khàn khô khan, hơi thở mỏng
manh dường như đã bị mưa to nuốt hết, nhưng vẫn rõ ràng truyền tới tai
cung nữ đang quỳ ở sau lưng. Toàn thân Diêu nhi chấn động, lê lếch hai
chân từng bước nhích đến gần "Tiểu thư" nhà mình, người mà nàng đã hầu
hạ hơn mười mấy năm vui sướng nói: "Nương nương, có chuyện gì xin người
cứ nói với Diêu nhi, nhưng chúng ta trở về trước đi có được không, đừng
tự làm khổ mình nữa!"
"Diêu nhi, em nói xem, con người trên thế gian này đều vô tình như vậy sao?"
Quý Lê yếu ớt hỏi một câu hỏi như vậy, cũng như đang tự hỏi chính mình. Rồi ừ từ ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn về phía bầu trời để mặc cho nước mưa
gội rửa sạch lớp trang điểm sớm đã bê bếch hỗn loạn. Như một gốc cây
Thanh Liên bị nước mưa tẩy xóa đi lớp bùn nhơ, sau một hồi dần dần hé lộ ra là một dung nhan tuyệt sắc thanh lệ đến chói mắt. Làn môi gợi lên nụ cười thư thái, đã từng dốc sức để thực hiện thì không nên hối hận.
Quý Lê đột nhiên đứng dậy, một chút lay động cũng không có, trầm giọng nói: "Diêu nhi, chúng ta về!"
Diêu nhi hốt hoảng vội vàng đứng lên đỡ Quý Lê, khóe mắt liếc nhìn đến cái
bụng đã sang tháng thứ 8 của nàng mà sống mũi bỗng cay cay. Đã từng có
người Hoàng hậu nào quỳ mãi không đứng dậy ở trước cung điện phi tử? Đã
từng có người phụ nữ nào đang mang thai sắp đến ngày lâm bồn vẫn không
hề có người nào tới hỏi han? Đã từng có cành vàng lá ngọc nào lại chịu
đủ mọi hành hạ ngay khi còn ở trong bụng như thế này chưa?
"Diêu
nhi, lấy Phượng ấn ra, ta muốn xuất cung!" Quý Lê gỡ xuống mũ phượng
nặng nề và lễ phục rườm rà, vừa nhanh nhẹn gọn gàng vấn lên búi tóc vừa
lạnh nhạt nói.
Diêu nhi lại càng thêm hốt hoảng, quýnh quáng nói: "Nương nương, người như thế này làm sao xuất cung? Nương nương, người
hãy nghe Diêu nhi nói, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ rồi, quân vô hí
ngôn. Mặc kệ ngày trước có sủng ái nương nương thế nào hoặc không quan
tâm mà nuốt lời hứa đi nữa, thì nương nương vẫn nên bảo trọng thân thể
quan trọng hơn, người có thể chịu được hành hạ hết lần này tới lần khác
nhưng đứa nhỏ trong bụng người chưa chắc đã chịu nổi đâu!"
"Phượng ấn!" Quý Lê đã hạ quyết tâm, nếu hôm nay không xuất cung thì nhất định sẽ hối hận cả đời.
Diêu nhi há to miệng vừa định cố gắng thuyết phục Quý Lê , rồi lại như chợt
nghĩ đến điều gì hai mắt bỗng đỏ bừng trong nháy mắt ẩn hiện những giọt
nước mắt óng ánh trong suốt. Rũ mắt che giấu cảm xúc không có cách nào
đè nén để xoay người đi lấy Phượng ấn. Nó là thứ tượng trưng cho địa vị
đứng đầu hậu cung, nhưng tiềm ẩn bên trong nó cũng giống như màu máu đỏ
thắm, đã thấm đẫm máu và nước mắt của biết bao nhiêu người?
"Em ở đây chờ ta, nếu như. . . Nếu như. . . ." Quý Lê hít sâu một hơi như
muốn kiềm nén nghẹn ngào rồi nói tiếp: "Hãy tự mình xuất cung đi, nhân
lúc trước khi Hoàng thượng vẫn chưa nhớ tới phải giết em."
Cuối
cùng Diêu nhi không thể kiềm được nước mắt nữa, cuộn trào mãnh liệt tí
tách lăn xuống, từng giọt nóng hổi rơi xuống đôi bàn tay trắng mịn, cúi
đầu gật gật đầu đồng ý. Nàng biết, tiểu thư nhà mình xưa nay là như thế, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không cho người khác đổi ý.
Quý Lê nắm chặt Phượng ấn trên tay, là huyết ngọc hiếm có được điêu khắc
thành Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, cũng chính là thứ mà người đó
đã từng trịnh trọng đặt nó vào trong tay nàng và nói: “Từ nay về sau,
nàng chính là người duy nhất trong lòng ta!”
Lời nói còn văng vẳng ở bên tai nhưng lời hứa và việc làm đều không còn nữa.
Quý