
ê Tử Hà đột nhiên trống rỗng, nhưng cũng ngay tức
khắc phản ứng kịp, nhấc lên cây bút trên bàn viết vội xuống ba chữ:
"Bệnh, ra, sư."
"Tất cả ra ngoài cho bổn cung!"
Vừa mới
viết xong liền nghe được tiếng quát giận dữ của Diêu phi, Lê Tử Hà nhanh chóng đem mấy chữ vừa viết vo thành một cục giữ trong lòng bàn tay,
ngẩng đầu lên trấn định chuyển cho Thẩm Ngân Ngân một ánh mắt cảnh cáo,
sau đó bước theo mọi người đi ra ngoài.
Thẩm Ngân Ngân thấy sư
huynh nhà mình không có gì gọi là vui mừng, mím mím môi đứng tại chỗ chờ Lê Tử Hà, thế nhưng “hắn” cũng chẳng thèm ngó mắt tới nàng cứ thế đi
lướt qua nàng, trong lòng vừa cảm thấy mất mác thì phát hiện lòng bàn
tay mình chẳng biết lúc nào lại có một cục giấy nhỏ vo lại, trong lòng
ngọt ngào không tả xiết, giữ chặt cục giấy ấy trong lòng bàn tay bước
theo Lê Tử Hà đi ra ngoài.
"Ai? Là nô tài vừa mới thông báo?"
Toàn thân Diêu phi vẫn là một bộ quần áo màu đỏ chót chói mắt đứng ở
trong viện, lạnh lùng quắc mắt quát lên.
"Nô……Dạ là nô tài." Tên
thái giám đứng trong góc khuất khúm núm trả lời, nhanh chóng bước ra
khỏi đám người vội vã quỳ dập mạnh đầu gối xuống nền đất, bởi vì sợ hãi
mà toàn thân không ngừng run rẩy.
"Ngươi? Ngươi vừa mới nói gì?"
Diêu phi hòa hoãn vẻ mặt lại, rũ mí mắt xuống, không hề che giấu thái độ kiêu căng của mình cười khẽ hỏi.
"Nô. . . . .Nô tài nói. . . .
." Giọng của tên thái giám run lẩy bẩy, nuốt nước miếng mấy lần mới tiếp tục run rẩy nói: "Nô tài nói. . . .Nghiên phi nương nương. . . . .Diêu
phi nương nương. . . . . ."
"Vả miệng!" Không chờ hắn nói xong Diêu phi lạnh lùng cắt ngang.
Thái giám nọ ngồi thẳng người lên, không hề do dự dùng hai tay tát liên tục
vào mặt mình, chỉ được một lát gương mặt vốn trắng muốt liền sưng đỏ
lên. Lê Tử Hà vừa ra cửa
thì đúng lúc chứng kiến tình cảnh này, cũng không nhìn thêm lần nào nữa
cúi đầu quỳ gối bên ngoài cửa, liếc mắt thấy Thẩm Ngân Ngân vẫn còn đứng im bất động liền đưa tay kéo nhẹ vạt áo của nàng.
Thẩm Ngân Ngân chưa từng hiểu việc đời thì làm gì biết được quy củ trong cung, thấy
thái giám nọ tự vả vào mặt mình mà không hề có chút nương tay, chỉ nghĩ
nhìn xem chuyện lạ ly kỳ, bị Lê Tử Hà kéo nhẹ mới hoảng hồn nhớ ra trong viện hiện còn có hai người phụ nữ kia, xem ra thân phận địa vị có vẻ
còn cao hơn cả mình, đúng là phải quỳ xuống. Tuy rằng không hài lòng
nhưng thấy sư huynh mình cũng đã quỳ vì vậy cũng quỳ xuống theo.
"Được rồi, ngươi có biết mình sai ở chổ nào không?" Diêu phi cởi xuống áo
choàng trên người giao lại cho Duyệt nhi đứng ở phía sau, mỉm cười yếu
ớt bước nhẹ lên phía trước nhìn thẳng vào mặt tiểu thái giám.
Mặt của tên thái giám đã sưng đỏ không chịu nổi, lời nói ra cũng hàm hồ
không rõ, nhưng vẫn nghe được sự chân thành trong đó: "Nô tài đã biết
sai! Nô tài đã biết sai!"
"Vậy sai ở chổ nào?" Diêu phi cố tình gây sự hỏi tới.
Tuy rằng tên tên thái giam vô cùng hiểu rõ bản thân mình bị phạt là bởi vì
khi nãy lúc truyền lời đã đọc tên Nghiên phi trước Diêu phi, dù vậy cũng không dám nói ra. Đã đắc tội với Diêu phi, nào dám đắc tội thêm một
Nghiên phi nữa, chỉ có thể dùng sức dập đầu với mặt đất rắn chắn liên
tục nói: "Nô tài đã biết sai! Nô tài đã biết sai. . . . . ."
"Kéo xuống, trượng hình*!" Diêu phi nhíu lông mày lạnh lùng nói. (*hình phạt đánh bằng côn)
Sau lưng lập tức có hai tên thái giám bước lên kéo hắn đi, lưu lại trên mặt đất một vũng máu màu đỏ.
"Có phải tỷ muốn nói muội muội hành động quá khích rồi hay không hả?" Diêu
phi nhíu mày, cười mỉm chi quay lại nhìn Nghiên phi nãy giờ vẫn luôn
đứng sau lưng mình.
Nghiên phi mắt phượng mày ngài, má phấn mịn
màng, răng trắng môi son, chỉ mặc một bộ váy lụa tơ màu vàng nhạt, trên
thắt lưng chỉ thêu hoa đơn giản, hiện rõ dáng người nhỏ nhắn thướt tha
thật khiến người luyến tiếc không thôi. Trái ngược với khí thế hiếp
người của Diêu phi, bản thân nàng lại có vẻ rất ôn hòa, cười nhẹ nói:
"Nếu muội muội đã biết vậy thì ta cũng không cần phải nói nhiều."
"Không phải tỷ nói muốn tới đây nhìn xem nhóm muội muội vừa nhập cung thế nào ư, sao giờ lại đứng im không nói năng gì thế?"
Tú nữ, cung nữ, thái giám, y đồng, ngự y ở trong viện đã quỳ đầy đất.
Trong phạm vi hoa viên yên tĩnh, câu hỏi khiêu khích ấy của Diêu phi
nghe rất chói tai, Nghiên phi đảo mắt nhìn lướt qua mọi người rồi khẽ
nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự buồn bã bất đắc dĩ, thở dài
nói, "Cục diện như hôm nay. . . . . ."
"Tỷ tỷ đang trách muội sao?"
"Không có." Nghiên phi lắc đầu rũ mắt xuống, cầm lấy chiếc khăn trong tay che
miệng lại họ nhẹ vài tiếng, nhìn thẳng vào mắt Diêu phi, nhỏ nhẹ nói:
"Mà thôi, chọn lại ngày khác rồi cùng muội muội trở lại sau, hôm nay hay là quay về trước đi, có được không?"
Diêu phi thấy bộ dáng yếu
đuối của nàng thì nhíu nhíu lông mày, không có trả lời câu hỏi của nàng
mà xoay người lại nói với mọi người: "Tất cả đứng lên đi."
Thẩm
Ngân Ngân vẫn đang hăng hái xem kịch hay, không ngờ lại bị cắt ngang nữa chừng. Quả nhiên đứng như lời Trịnh Hàn Quân nói, nữ nhân