Teya Salat
Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Câu Được Hoa Hoa Công Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322823

Bình chọn: 8.5.00/10/282 lượt.

o Nam chính là lựa chọn của cô.

***

Bảy, tám chiếc xe hơi dừng ở trước cửa biệt thự, lần này Lưu Đạo Nam tìm không

ít bạn tốt tới đây thư giãn, bao gồm cả anh rể của Vũ Khiết, Diêm Trọng Uy,

cùng chị gái cô, Đinh Vũ Thiến.

Một nhóm người nói chuyện rôm rả, ngồi ở hậu viện nướng thịt, uống rượu, Vũ

Khiết câu được câu chăng nói chuyện cùng cô gái bên cạnh. Hai người hàn huyên

hơn mười phút, thế nhưng Vũ Khiết vẫn chưa biết được người nào mới đúng là bạn

trai cô ta, càng không nói, bạn trai cô gái tên gì, họ gì, có quan hệ gì với

Lưu Đạo Nam nữa.

Cô cũng không phải không thích kết giao bạn bè, chỉ là gần đây không có tâm

tình đó.

“Đồ ăn còn đủ sao? Có cần lấy thêm không?” Nhìn Lưu Đạo Nam niềm nở tiếp chuyện

cùng bạn bè, cô không thể không quan tâm một chút, dù sao tất cả là vì cô mà

sắp xếp, cho dù không hứng thú, nhưng cũng phải cảm tạ tấm lòng của anh.

“Nhất định đủ, anh chuẩn bị rất nhiều.” Lưư Đạo Nam cười.”Em có mệt không? Nếu

không mệt, có thể đến hàn huyên với bạn anh một chút, em sẽ thấy họ rất thú

vị.”

“Cho dù tốt cũng không thể so với anh.” Không có ý gì khác, đây là cô thật lòng

thật dạ nghĩ vậy. Đoạn thời gian hẹn hò này, cô đã muốn trao giải “Người đàn

ông ba tốt” cho anh.

“Vậy sao?” Khuôn mặt hiền lành chợt phát sáng cả lên, tựa như được phủ một tầng

ánh sáng, được cô gái mình yêu khen ngợi, anh ngây ngô nhếch môi, cười không

ngừng.

“Oa, người tốt...”

“Cả thế giới, anh là người tốt nhất”

“Người ta thật muốn gả cho anh đó...”

Trong lúc hai người nói chuyện, vô tình bị bạn bè nghe thấy, một đám người ầm ĩ

trêu ghẹo, chị gái của cô, Đinh Vũ Thiến thấy thế, cao hứng vô cùng

“Xem ra Đinh gia chúng ta lại sắp có việc vui rồi. Cô vui vẻ nhìn chồng mới

cưới của mình.

Bị mọi người trêu chọc một hồi, khuôn mặt Vũ Khiết không khỏi đỏ lên.

“Có gì buồn cười?” Một thanh âm trầm thấp, lười biếng từ cửa lớn truyền tới.

Thanh âm này làm tất cả mọi người ngừng nói, ngẩng đầu nhìn về phía anh

“Nhan Lập Khải, là cậu?”

“Tiểu tử, gần đây chạy đi đâu?”

“Cậu rốt cuộc lêu lổng chỗ nào? Mấy ngày nay, tìm thế nào cũng không thấy mặt?”

“Làm cái rắm? Trễ như thế mới đến, thịt cũng sắp bị chúng tớ chén hết!”

Trong lúc bạn bè rôm rả hỏi thăm, Nhan Lập Khải ôm Đường Tĩnh Tĩnh đi vào.

Sự xuất hiện của anh làm cho Vũ Khiết ngạc nhiên, sợ đến ngây người.

Sao anh lại tới? Anh và Lưu Đạo Nam quan hệ rất tốt sao? Vậy sao không nghe Lưu

Đạo Nam nhắc đến?

Cô dĩ nhiên không biết Lưu Đạo Nam vì muốn tránh cho cô nghĩ anh với tên hoa

hoa công tử kia là đồng loại, cho nên ở trước mặt cô không hề không đề cập tới

ba chữ Nhan Lập Khải, càng không nói đến nói tới giao tình giữa hai người.

Nhìn chằm chằm Đường Tĩnh Tĩnh xinh đẹp, gần như là đang dán chặt vào người

anh, trong lòng cô không khỏi căng thẳng, hối hận tại sao mình không hỏi trước

danh sách bạn bè tham gia hôm nay. Tuy nói cô cự tuyệt quay lại với anh, hai

người đã đường ai nấy đi, nhưng người đàn ông này khiến cô không được tự nhiên,

không thể coi anh như tượng gỗ mà đối mặt

Cố tình Lưu Đạo Nam lại khoác vai cô, dứt khoát dẫn cô đến trước mặt Nhan Lập

Khải.

“Người anh em, cậu cuối cùng cũng chạy tới!” Lễ phép gật đầu với Đường Tĩnh

Tĩnh, Lưu Đạo Nam cười vỗ bả vai Nhan Lập Khải. “Cậu cùng Vũ Khiết cũng không

cần tớ giới thiệu nữa, mình lên tiếng chào hỏi đi!” Anh đương nhiên biết hai

người kia đã sớm quen, chỉ là không biết giữa hai người cũng không chỉ nhận

thức đơn giản như vậy.

Vũ Khiết quẫn muốn chết, nhưng không cách nào hất tay Lưu Đạo Nam ra, quay đầu

rời đi, cũng không phải bởi vì anh nắm quá chặt, mà chính là cô ngại, trước mặt

mọi người làm vậy, chẳng khác nào không cho anh mặt mũi, còn không khác gì bảo

mọi người, “Lạy ông tôi ở bụi này.”

Mà hình ảnh Lưu Đạo Nam cùng Vũ Khiết ôm ôm ấp ấp, ở trong mắt Nhan Lập Khải

cũng có vẻ cực kỳ chói mắt.

Hôm nay anh vốn không muốn đến nơi hẹn, ngoại trừ không muốn nhìn thấy Vũ

Khiết, càng không muốn nhìn thấy cô cùng Lưu Đạo Nam, bộ dáng hai người anh anh

em em, cố tình lại không chịu đựng nổi muốn gặp cô, trong lúc tư tưởng mâu

thuẫn, vùng vẫy, anh vẫn quyết định đến nơi này gặp cô.

Vì thế, anh còn đặc biệt tìm Đường Tĩnh Tĩnh lâu không liên lạc, cùng anh tham

dự, anh không muốn để Vũ Khiết biết được sau khi bị cô cự tuyệt, mình mất mát

đến nỗi không muốn chạm vào bất kỳ cô gái nào, vậy cũng quá tổn hại tôn nghiêm

của anh.

“Xin chào, Đinh tiểu thư.” Bàn tay to của anh không những chưa từng rời khỏi

chiếc eo nhỏ của người đẹp bên cạnh, thậm chí ôm càng chặt hơn, chỉ là nhướng

mày, thuận miệng lên tiếng chào hỏi.

Không biết có phải cô suy nghĩ quá nhiều không, mà ba chữ “Đinh tiểu thư” kia

nghe như châm chọc.

“Anh... anh khỏe chứ.” Đè nén rối loạn trong lòng, cô cố hết sức thẫn thờ đáp

lời.

“Hai vị tính toán lúc nào thì kết hôn sinh con?” Đem tất cả sự lãnh đạm của cô

thu hết vào mắt, trong lòng Nhan Lập Khải đau xót, miệng lại không kiềm được

châm chọc.

“Nào có nhanh như vậy? Bát tự còn chưa xem...” Sợ Vũ Khiết lúng túng, Lưu Đạo

Nam vội vàng phủ nhận.