
Húc chính là nhìn ra tiểu tâm tư này của cô nên mới cố ý trêu chọc cô, bất kể chờ tiệc tan mình có thể gặp phải trả đũa của cô hay không.
Diệp Cẩm đương nhiên cũng hiểu lời của anh, cúi đầu cười lên."Các cháu biết nhau đã nhiều năm nhỉ?"
"Đánh cái liền biết, khi còn bé không ít lần giúp cháu đánh nhau, chị Nam ấy à, người khác không dễ dàng dám chọc, chọc cho nóng nảy thật sẽ động thủ cùng người." Anh giơ ngón tay cái lên, khoa trương bĩu môi, chuyện sau đó vừa chuyển. "Bất quá, chị ấy là một cô gái tốt, nhận thức đúng ai không đụng lá chắn không quay đầu lại, anh Diệp tốt hơn nên đối tốt với chị ấy, chị Nam của chúng cháu như là người mẹ đẻ."
Anh nói xong có mấy phần ý vị thâm trường, Diệp Cẩm đột nhiên mỉm cười, đụng chạm cốc anh. "Con ta ta sẽ giải thích, sẽ không bạc đãi Nam Nam."
Cảnh Húc cười vui vẻ, một ngụm đem một chén lớn uống xuống một giọt cũng không dư thừa. "Chị Nam của cháu cháu cũng hiểu rõ, sẽ không bạc đãi anh Diệp."
Mặc dù hôm nay là sinh nhật của Cố Hoài Nam, nhưng cô tiếc nuối.
Diệp Tích còn có nhiệm vụ không thể trở lại, nha đầu Dư Kim Kim chết tiệt kia cũng không biết đang bận những thứ gì, mấy ngày tìm không được người, nhưng cực kỳ tiếc nuối chính là còn có một người khác cùng ngày sinh nhật hôm nay với cô—— Cố Hoài Tây.
Cố Hoài Tây đã gọi điện thoại cho cô bảo cô về Cố gia, nhưng Cố Hoài Nam biết mình trở về nhất định tránh không được đối chọi gay gắt cùng Cố Minh Triết tức giận phá hư không khí, đã từ chối rồi. Nếu như mình là người không được hoan nghênh trong cái nhà đó, cô cần gì phải trở về để tự tìm phiền phức? Ở Diệp gia có người yêu của cô quan tâm cô, không phải còn tốt hơn Cố gia băng lãnh kia hàng nghìn lần ư?
Cố Hoài Nam hướng về phía ánh nến, chắp tay đặt ở trước ngực mình thôi miên: không phải là mỗi cặp sinh đôi đều như hình với bóng, giống như cô cùng Cố Hoài Tây từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên đều cách một tầng không nhìn thấy sờ không được, tựa hồ chỉ có thời điểm tồn tại trong cơ thể mẹ mới thân thiết với nhau chút, chỉ tiếc rằng vĩnh viễn không thể quay về.
Càng nghĩ như vậy trong lòng lại càng khó chịu, Cố Hoài Nam thổi tắt cây nến, dụi dụi con mắt nhân cơ hội lau nước mắt sắp rơi ra. Cảnh Húc trêu ghẹo, "Ơ, gì đâu mà đem mình làm thành sắp muốn khóc rồi hả? Không phải là anh Diệp chưa tặng sinh nhật cho sao? Nhìn chị thật ủy khuất."
Cố Hoài Nam không chấp nhặt cùng anh, bắt đầu phân bánh ngọt. Mọi người đang náo nhiệt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe mơ hồ truyền đến từ sân trước. "Sẽ không phải là anh Diệp trở lại chứ?" Cảnh Húc hưng phấn vỗ tay, giống như con khỉ nhảy nhót tìm tòi xem đến cùng là thứ gì.
Rất nhanh Cảnh Húc lộn trở lại, vẻ mặt có chút thần bí, cho cô một ánh mắt "Khẳng định đoán không được là ai tới". Giống như suy nghĩ của Cố Hoài Nam, người không phải là Diệp Tích Thượng, mà là người đối với cô mà nói không muốn gặp lại như thế nào lại chung đụng.
Cố Hoài Tây kéo cánh tay Cố Minh Triết đi tới, giới thiệu ông cùng Diệp Cẩm đột nhiên bắt chuyện qua, loại tâm ý tương thông đi tới hướng trước mặt Cố Hoài Nam. Sợ cô té Cố Hoài Nam vội đi qua nắm tay cô trở lại bên cạnh bàn, đem bánh ngọt cắt xong xúc một miếng nhỏ đút tới bên miệng cô. "Em thích ăn vị ô mai."
Cô nhất định không biết, Cố Hoài Nam không có tham dự mỗi tiệc sinh nhật nhưng bánh ngọt cũng là vị ô mai cô thích ăn. Lúc còn rất nhỏ, Cố Hoài Nam đã từng xúc cho em gái ăn bánh ngọt, sau đó chơi đùa đem bơ quệt lên mặt cô, mình ở một bên cười lăn lộn, Cố Hoài Tây dùng ngón tay lau bơ trên mặt cũng cười khanh khách, chẳng qua là so với cô thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mà hôm nay các cô đã sớm qua tuổi trẻ con không hề ngăn cách lẫn nhau.
Cố Hoài Nam kịp thời dứt ra khỏi ký ức, lấy ra một phần lễ vật đã sớm chuẩn bị xong vì cô. "Tiểu Tây, sinh nhật vui vẻ."
Cố Hoài Tây cười một tiếng. "Sinh nhật vui vẻ." Cô từ trong túi nhỏ lấy ra hai phần lễ vật đã được bọc tốt đưa cho Hoài Nam, "Hộp tròn là em đưa cho chị, hộp vuông chính là ba mẹ đưa cho chị, mẹ đi diễn xuất bên nước ngoài không về được, bên trong có lời chúc phúc ghi âm của bà ấy, chị trở về nghe."
Hai người cùng nhau tổ chức sinh nhật mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi đó Cố Minh Triết cùng Tuyên Dung mang theo Cố Hoài Tây đi khắp các thành thị làm việc, sinh nhật hàng năm không phải là cũng có thể có thời gian trở lại ăn mừng cùng cô, chỉ có gửi lễ vật cùng một phần ghi âm, nội dung ghi âm đại khái giống nhau, nghìn bài một điệu chúc phúc cùng dặn dò, dặn dò học tập cùng cuộc sống của cô.
Cố Hoài Nam vui mừng, ôm lấy cô, sau đó ra vẻ sảng khoái, đúng lúc đó Cố Minh Triết cất giọng nói. "Cám ơn lão Cố."
Cố Minh Triết khẽ nhíu mi, gật đầu, "Ừ" Thanh âm coi như là đáp lại, hai người trao đổi cứ như vậy kết thúc. Diệp Cẩm đột nhiên phục hai cô con gái trước mắt, lắc đầu thở dài. "Nam Nam, không mở ra xem một chút ba con tặng lễ vật gì cho con sao?"
Cố Hoài Tây thân mật kéo cánh tay của cô, "Mở ra xem một chút đi."
Cố Hoài Nam vốn định về nhà xem, hiện tại không thể làm gì khác hơn là làm trò mở ra bao ra trước