
h muốn, tại sao người này nhất định sẽ là chị?"
. . . . . .
. . . . . .
"Tiểu Tây." Cố Hoài Nam đóng sách lại. "Thì ra là chị vẫn cho là người chấp niệm quá sâu đối với Trần Nam Thừa là chị, hiện tại mới cảm thấy em chỉ có hơn chứ không kém, anh ta không thương em đó cũng không phải lỗi của chị."
"Nếu như không có chị, có lẽ người anh ấy yêu chính là em." Giọng Cố Hoài Tây nhàn nhạt, mở mắt ra, đáy mắt lóe ra ánh sáng gần như tàn nhẫn. "Mặc dù đã qua lâu như vậy, em còn muốn nói cho chị biết một chuyện, Trần Nam Thừa của chị, chúng em. . . . . . Đã làm."
. . . . . .
Một trận chợt như mê muội để cho Cố Hoài Nam có chút đứng không vững, cô nhẹ nhàng ứng tiếng, sau đó chậm rãi cúp điện thoại. Đợi trận mê muội này đi qua, Cố Hoài Nam tìm cái bật lửa đem hình cũ cùng sách đốt quách cho rồi, đốt thành tro bụi.
Cả quá trình an tĩnh, trấn định.
Trần Nam Thừa phản bội một lần hoặc là mấy lần, đối với cô mà nói cũng giống nhau. Cô có chút khó chịu, bởi vì người kia là em gái cô, em gái song sinh.
Sư đoàn 49 sẽ có một lần đấu võ thực chiến kích thước không nhỏ, đoàn một ba tám cũng là phần tử hiếu chiến, cơ hồ mỗi người đều nhao nhao muốn thử, nghe nói thiếp lập quan hệ cùng diễn tập sang năm, chủ đoàn đương nhiên phải nghiêm hơn, Diệp Tích Thượng nói bận rộn với Cố Hoài Nam cũng không phải là giả dối. Người chịu trách nhiệm huấn luyện tác chiến chính là Phó Đoàn Trưởng Tiết Thần, anh mới bị thương, chính ủy cùng Diệp Tích Thượng cũng không dám để cho anh quá mức cực khổ, đáng tiếc không lay chuyển được anh. Diệp Tích Thượng biết chuyện của Dư Kim Kim đã làm cho trong lòng cậu ấy vô cùng lo lắng, cũng thuận theo cậu ấy.
Sân huấn luyện tìm ba cút đánh một ngày, cả người Diệp Tích Thượng cũng giống như từ vũng bùn mò ra, cả người bẩn thỉu không chịu nổi, đang đến phòng làm việc rửa mặt đã có người ở cửa la báo cáo.
"Diệp đoàn, có người tìm ngài, chờ đã lâu."
Diệp Tích Thượng mệt mỏi không muốn nói chuyện, tâm tư chợt chuyển. "Nam hay nữ?"
"Là một nữ, tôi bảo cô ấy đi phòng khách, cô ấy không đi, đang ở cửa chờ."
". . . . . . Biết rồi." Diệp Tích Thượng tùy ý lau mặt, y phục cũng không kịp thay bỏ chạy xuống lầu.
Nơi đóng quân, từ ngoài đến dưới đèn có một bóng dáng mảnh khảnh màu trắng chính là Cố Hoài Nam, Diệp Tích Thượng bất tri bất giác thả chậm bước chân, không biết làm sao lại nhớ tới mùa đông một năm kia, bộ dạng cô gái này nửa đêm chạy đến đây đứng ở ngoài cửa nơi đóng quân chờ anh. Cô hướng anh cầu hôn, anh đã đáp ứng. Thay vì nói khi đó anh cũng không biết hai người bọn họ tương lai sẽ là như thế nào, càng không bằng nói không nghĩ tới năm năm sau tâm tư của anh đối với Cố Hoài Nam đã xảy ra thay đổi long trời lỡ đất rồi.
Trước kia không cần, ở năm năm sau giống như là một tảng đá lớn ngăn ở trong lòng anh.
"Làm sao tới này vậy?"
Giọng nói của Diệp Tích Thượng bỗng dưng truyền tới từ sau lưng, Cố Hoài Nam bị sợ đến thiếu chút nữa kêu lên, vỗ ngực một cái than dài một hơi. "Tới thăm anh, anh bận rộn không có thời gian về nhà, sợ anh ngủ một mình không ai cho anh giường ấm áp."
Cố Hoài Nam trêu đùa, khóe miệng Diệp Tích Thượng khẽ cười, hai người ai cũng không có nói chuyện đêm đó. "Hôm nay quá muộn, buổi tối ở này sao."
"Anh ăn cơm chưa? Em mang nồi thang, đưa chút ít cho cha, còn dư lại mang tới cho anh."
Cố Hoài Nam mang theo một cái bình giữ nhiệt đặc biệt quý, Diệp Tích Thượng nhận lấy, cô thuận thế kéo cánh tay anh dựa tới, Diệp Tích Thượng theo bản năng lui ra chút ít. "Trên người anh bẩn."
Lúc này Cố Hoài Nam mới cẩn thận đánh giá anh một phen, mặt nhăn mày nhíu cái mũi nhỏ nhăn vẻ mặt ghét bỏ, vẫn như cũ dán qua. "Đợi lát nữa cởi ra em giặt cho anh."
Chỗ Diệp Tích Thượng đang ở bên trong nơi đóng quân, đi bộ đã đến, lần đầu tiên Cố Hoài Nam tới nơi này, phòng ốc không lớn, hai phòng một phòng khách cũ kỹ, chất mấy thứ gia cụ đơn giản, sạch sẽ chỉnh tề không chỗ đặt chân.
Cố Hoài Nam vào cửa nhìn quanh một lượt, phốc xuy cười. "Xác thực chỗ anh ở, giống như trong nhà."
Cô thích nơi này, có hơi thở của Diệp Tích Thượng.
"Một mình em nghỉ một lát, anh đi tắm rửa." Diệp Tích Thượng rời khỏi chỗ tập huấn bị mồ hôi thấm ướt dính cần đi vào phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Cố Hoài Nam đem súp đổ ra bát nhỏ, trở lại phòng ngủ đến hộc tủ theo thường lệ đi lấy quần áo cùng đồ ngủ cầm cho anh tắm rửa, tầm mắt chạm đến túi hồ sơ Anh văn viết tên mình thì cả người chợt dừng lại.
Cô không cần lật xem cũng biết ở trong đó chứa bệnh lý của mình, mà vài thứ vốn hẳn nên ở trong tay bác sỹ của cô.
Bác sỹ của cô, chính là Sách Thế Kỳ.
Một loại lạnh lẽo từ dưới chân lan tràn, cô có một loại cảm giác sỉ nhục khi vết thương bị lật lên, nhưng cô cũng không có tức giận. Quá khứ của cô là một viên u ác tính, làm bộ như nó không tồn tại là lừa mình dối người, phương pháp duy nhất chữa khỏi chính là xử lí nhìn thẳng vào nó, sau đó cắn răng móc xuống, loại bỏ.
. . . . . .
Diệp Tích Thượng ngửa đầu nhắm mắt tựa vào trong bồn tắm nóng hôi hổi, Cố Hoài Nam tiến vào anh n