
a, trước mặt là ánh mắt nghi ngờ và lạnh lẽo của Nghiêm Diệu “Lộ Tịch Ngôn, em là đang có âm mưu gì nữa?”
“Nghiêm Diệu…”
Nghiêm Diệu đẩy tôi ra rồi đứng dây, tôi không kịp phản xạ ngã xuống giường.
Anh đứng thẳng người nhìn tôi, lạnh lùng nói “Em còn muốn ở lại đây với tôi là vì mục đích gì?”
Tôi ngạc nhiên, đầu óc không kịp thích ứng. Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy cả người thật lạnh.
“Con đường này chính là do em chọn.” Nghiêm Diệu nghiến răng nghiến lợi nói, liếc mắt nhìn tôi một cái sau đó đi ra khỏi phòng, cũng không quay lại một lần nhìn tôi.
Trên giường, tôi thả lỏng cơ thể đang tê dại, khẽ thở dài, đúng vậy, tôi đang muốn cái gì? Tôi đang muốn thứ gì?
Từ hôm đó trở đi mọi việc có những chuyển biến mới, phạm vi hoạt động của tôi không còn bị giới hạn trong căn phòng ngủ nữa, buổi chiều luôn có người đến đưa tôi ra hoa viên đi dạo, có lẽ Nghiêm Diệu sợ tôi chán đến mốc meo, cho dù là phạm nhân trong tù không phải cũng có giờ được ra khỏi buồng giam hít thở sao?
Cũng chính vì thế, đôi khi tôi vẫn giáp mặt với Nghiêm Dịch, chúng tôi không nói chuyện với nhau, chỉ đứng đối diện từ xa, anh ta vẫn cười đường hoàng nhưng không thể giấu nổi vẻ tà ác, không sai, trận chiến lần này, anh ta chính là người toàn thắng. Anh ta thậm chí không thèm bảo em trai cảnh giác với tôi, bởi vì anh ta vẫn tự tin rằng tôi căn bản vẫn không thể chịu đựng được một chút kích động.
Ngoài ra tôi tĩnh cờ biết được một việc quan trọng, Nghiêm Diệu đã cho hạ nhân đi làm hộ chiếu cho tôi, không còn nghi ngờ gì nữa, Nghiêm Diệu nhất định muốn giữ tôi bên anh cả đời, trước đây anh đã từng nói qua, tôi sẽ phải dùng cả đời còn lại để bù đắp tổn thương của anh, như vậy anh muốn chúng tôi xuất cảnh sao…
Hôm nay, người giúp việc vừa đưa tôi về phòng đã thấy Nghiêm Diệu ngồi chờ tôi. Mà dạo gần đây, phải đến tôi anh mới có thể trở về.
Nhìn thấy chúng tôi trở về, anh ngẩng đầu nhìn chúng tôi một lượt, lại quay sang người giúp việc nói “Giúp tiểu thư thu dọn hành lý!”
Cả người tôi run lên, vội vàng hỏi anh “Anh muốn đưa em rời đi? Đi đâu?”
“Em không cần biết, chẳng lẽ em muốn cả đời ở nơi này?” Câu trả lời của Nghiêm Diệu đầy mỉa mai, anh khẽ liếc mắt nhìn tôi.
Tôi cắn môi không nói được gì.
Tôi biết Nghiêm Diệu sẽ không nói, tôi chỉ còn cách yên lặng ngồi một bên nhìn người giúp việc thu xếp quần áo của tôi vào vali.
Nghiêm Diệu ngồi đối diện với tôi, nhìn thẳng vào tập văn kiện trong tay, chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau, tựa như chúng tôi từ trước tới nay ở chung chỉ là hình thức, nhưng hôm nay không bình thường, đợi người giúp việc rời đi, tôi mới mở miệng “Mang theo em sẽ chỉ là gánh nặng của anh!” Cho dù tôi không đủ tư cách làm đối thủ của hai anh em họ, nhưng hiện tai, tôi đối với bọn họ không khác gì một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, tôi không phải thứ vô hại, giữ lại tôi việc nhận ảnh hưởng là không tránh khỏi.
“Em nói rồi, chỉ cần em còn sống ngày nào, em sẽ không từ bỏ việc trả thù Nghiêm Dịch, mang theo em, đối với hai người không có lợi!”
Nghiêm Diệu không trả lời tôi, thậm chí, đầu vẫn cúi xuống tập văn kiện không hề ngẩng lên chút nào.
Tôi đứng trước mặt anh, cố gắng bình tĩnh nhìn anh nhưng trong lòng đã trở nên rất rối loạn.
“Nghiêm Diệu… Anh đưa em đi theo làm gì, đây là sự trừng phạt anh nói sao? Anh muốn dùng quãng đời tự do còn lại của em để trừng phạt em sao?”
“Nghiêm Diệu, em có tội gì? Người có tội là anh trai anh, anh ta mới là người nên bị pháp luật trừng trị!”
Bất mãn cùng đau xót trong lòng tôi bấy lâu nay đã không còn chỗ chứa nữa, tôi nghẹn ngào hướng anh hét lên.
Trước mặt tôi, Nghiêm Diệu dừng động tác lật giấy, giây tiếp theo, anh đứng lên, “Ba” một tiếng, tập văn kiện trong tay Nghiêm Diệu sượt qua tai bay đến vách tường sau lưng tôi, âm thanh va đập rất sắc nhọn và lớn, đó là cơn thịnh nộ của anh, hai mắt anh đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hướng về phía tôi quát lớn.
“Lộ Tịch Ngôn… Em hỏi tôi vì sao mang em theo… Em không phải là người nên biết rõ nhất hay sao?!”
Vì sao?
Em không phải là người nên biết rõ nhất hay sao!
Trong nháy mắt, tôi thấy được sự đau đớn trong mắt anh, cuối cùng vẫn bị lạnh lẽo che lấp, tôi tin vừa rồi ánh mắt Nghiêm Diệu là hận không thể giết chết tôi, nhưng hai tay anh vẫn nắm chặt ở bên người, không hề giơ lên. Không có cách nào giơ lên.
Trong lòng tôi chợt chua xót, trái tim như bị người khác giày xéo, tôi nhắm mắt lại.
Trượt xuống nền nhà, gắt gao ôm lấy hai đầu gối, lần đầu tiên, tôi cho phép bản thân được khóc một cách thoải mái.
Thật sự, tôi cũng không muốn đi đến bước đường này, tuyệt đối không hề muốn, nhưng không thể cứu vãn được nữa, giống như cái chết của Tịch Duy, không còn cách nào cứu vãn lại, khi không còn đường lùi nữa, tôi chỉ có thể tiến về phía trước, chỉ có về hướng về phía trước mà bước tiếp… Không biết tôi khóc trong bao lâu, phát tiết bao lâu, lâu đến mức tôi không thể khóc được nữa, có người ôm tôi đến bên giường, thân mình dựa vào người anh, nhưng tại sao tôi vẫn không cảm nhận được sự ấm áp.
Kỳ thật chúng tôi