Duck hunt
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323790

Bình chọn: 7.5.00/10/379 lượt.

đều đã sai lầm, trong hoàn cảnh như vậy, giữa chúng tôi không nên có tình yêu.

Bởi vậy lúc này giữa chúng tôi, cho dù chúng tôi có dựa sát vào nhau như thế nào, hai trái tim đã cách xa nhau quá rồi, giống như ở giữa có một vách vực sâu không đáy ngăn cách, chúng tôi ở hai bên bờ vực, dùng cách nào cũng không thể đến được với nhau.

Mà tôi. Trong lòng, có thể nói duy nhất, chỉ có…

Tôi chậm rãi mở to mắt, trong không gian tối đen là hương vị quen thuộc của Nghiêm Diệu, là hơi thở quyến luyến của anh.

Tôi vươn tay nhẹ nhàng đặt lên hai má anh, không còn là lạnh lẽo trong trí nhớ, là ấm áp, ấm áp.

Nghiêm Diệu…

Thật xin lỗi.

Lúc này, em chỉ có thể nói…

Em yêu anh.

Em yêu anh, Nghiêm Diệu.

Em…

Em đã yêu thương anh. Đã thực sự yêu anh…

Lồng ngực tôi thắt chặt, tôi hít thật sâu, đứng dậy rất nhanh, nhanh chân bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng người ở góc hành lang.

“Thuốc trong thức ăn khiến bọn họ ngủ ít nhất ba tiếng!” Lí Thấm liếc mắt nhìn tôi nói.

Tôi gật đầu, đi theo cô ấy vào thư phòng, cô ấy đi thẳng đến một mặt tường, thành thục ấn một nút trên tường, vách tường lớn nhanh chóng mở ra, lộ ra một két sắt, sau đó Lí Thấm ấn mật mã, lấy từ trong két sắt ra một quyển sổ.

“Chính là quyển sổ này, Trát Nhân đã xảy ra chuyện, Nghiêm Dịch mới có thể sơ sẩy như vậy, cô cầm lấy, dọc theo biệt thự có một con đường nhỏ, Tả Lăng ở bên sườn núi đợi cô!” Lí Thấm đem quyển sổ đưa cho tôi, mở cửa thư phòng đưa tôi ra ngoài.

“Bây giờ cô lập tức đi đi, không cần quay đầu, thuốc ngủ kia đối với mỗi người có tác dụng khác nhau, trước khi bọn họ tỉnh lại mau mau rời khỏi đây đi!”

“Nhưng Nghiêm Dịch nhất định sẽ đoán được cô giúp tôi, chúng ta đi cùng nhau không được sao?” Tôi bắt lấy tay cô ấy. Nghiêm Dịch nham hiểm như vậy, nhất định anh ta không bỏ qua cho Lí Thấm.

“Không!” Lí Thấm lắc đầu, rút tay lại “Mạng của tôi là của Nghiêm Dịch, nếu anh ấy muốn lấy lại, tôi không oán không hối trả lại cho anh ấy!”

“Lí Thấm!”

“Tịch Ngôn, cô đi mau đi, không thể trì hoãn, lần này, tôi đã làm hết sức có thể, tất cả trả lại như ban đầu!”

“Đi mau!”

Lí Thấm nhẫn tâm đẩy tay tôi ra.

Tôi biết không thể trì hoãn, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào thoát khỏi đây được nữa.

Tôi nhìn Lí Thấm đứng trước mặt, khẽ cắn môi, xoay người rời đi.

“Không từ biệt tiếng nào đã đi sao?” Âm thanh lạnh lùng bỗng nhiên từ phía trước truyền đến, trong bóng đêm, một bóng người chậm rãi xuất hiện.

“Nghiêm Dịch!” Tôi rất nhanh nắm chặt cuốn sổ trong tay, Lí Thấm cũng đi đến bên cạnh tôi.

“Anh tại sao có thể tỉnh lại….”

“Thấm nhi, em quên rồi sao? Loại thuốc này là do tôi dạy em dùng, em nghĩ rằng tôi không nhận biết được sao?”

“Tôi không ngại chơi lại trò chơi này… Một lần cuối cùng!” Khóe miệng Nghiêm Dịch khẽ nhếch lên. Hơi hơi híp mắt nhìn tôi “Có biết tại sao tôi không vạch trần âm mưu của các cô không? Nếu như Nghiêm Diệu không có cách nào quyết định, như vậy tôi giúp nó quyết định, khi nó tỉnh lại, mọi chuyện đều đã xong, cô hoàn toàn biến mất!” Nghiêm Dịch bình tĩnh nói, chúng tôi bắt đầu nhận ra trên tay hắn giơ lên một vật màu đen.

“Dịch ca!” Lí Thấm chắn trước mặt tôi “Dịch ca, buông tha cho cô ấy đi, chúng ta đều đã sai lầm rồi, không nên lại tiếp tục sai lầm thêm nữa!”

“Thấm nhi, em cuối cũng vẫn lựa chọn phản bội tôi? Đầu tiên là Tịch Duy, sau đó là em gái cậu ta, em theo chân anh em bọn họ thực ăn ý?” Nghiêm Dịch trào phúng cười, trên tay động tác lắp thêm đầu giảm thanh vào khẩu súng không ngừng lại.

“Dịch ca, cầu xin anh!”

“Lí Thấm, không cần cầu xin anh ta!” Tôi đẩy Lí Thấm ra, chết cũng không sợ, chỉ tiếc không đưa được tên ác ma này ra trước vành móng ngựa cho pháp luật xử lý.

“Thật ra cô rất dũng cảm.” Nghiêm Dịch lạnh lùng nhíu mi. Ánh mắt chợt lộ vẻ hung hiểm, tay nâng họng súng chĩa vào tôi.

“Dịch ca!” Lí Thấm lại đến chắn trước người tôi “Đừng như vậy, Dịch ca… Dịch ca, anh đã mơ thấy Tịch Duy đúng không? Anh vẫn nhớ Tịch Duy đúng không? Nghiêm Dịch thả lỏng tay một chút, ngay lúc Nghiêm Dịch dạo ra, Lí Thấm xông đến ôm chặt Nghiêm Dịch, quay đầu hét lên với tôi.

“Chạy đi, chạy đi tiểu Ngôn!”

Tôi ngây người, giây tiếp theo, lảo đảo lui lại, bên tai là tiếng hét của Lí Thấm, chạy mau, chạy mau, tôi té ngã, lại chật vật đứng lên, liều mạng chạy về phía trước, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu to, quay đầu lại, cơ thể Lí Thấm đã tách ra khỏi Nghiêm Dịch.

Không, tôi nhìn thấy thân ảnh yêu kiều kia ngã xuống đất, nước mắt tràn đầy khóe mi.

Nhưng có người đuổi theo, tôi bất chấp người đó là ai, xoay người điên cuồng mà chạy.

Không ngừng thở dốc, không ngừng thở dốc, bốn phía tất cả đều là âm thánh hít thở nặng nề của tôi, cho đến khi…

Trước mặt chính là vách núi đen không đấy, còn có tiếng sóng biển gào thét bên tai.

Tôi dừng chân.

Không thể lùi được nữa.

“Đồ ma quỷ, ma quỷ!” Nhìn Nghiêm Dịch chạy đến gần mình, tôi nổi điên hướng về phía anh ta rít gào, anh ta đã giết Lí Thấm. Anh ta giết Lí Thấm.

“Nếu tất cả mọi chuyện đều do cô dựng lên, thì nên lấy cô chấm dứt tất cả!” Nghiêm Dịch ánh mắt lạnh l