Old school Easter eggs.
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323821

Bình chọn: 10.00/10/382 lượt.

ưng tôi thực sự không tưởng tượng nổi để có được tình cảm của Phương Mẫn anh đã phải trả một cái giá đắt thế nào.

“Anh Tả Lăng, anh phải tin Phương Mẫn, chị ấy nhất định sẽ nghĩ thông thôi, chị ấy quý trọng mấy năm hoạn nạn có nhau cùng với gia đình này hơn bất cứ ai khác!”

Tả Lăng gật gật đầu, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ “Tịch Ngôn, mọi chuyện sẽ tốt thôi, sẽ không có gì thay đổi! Em cứ yên tâm đi!”

Đúng vậy, tôi nhất định phải vững tâm, mấy năm nay chúng tôi cố gắng thoát khỏi bóng đen quá khứ như vậy, nhất định không thể để nó tan biến, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, đều sẽ tốt mà thôi… Nhất định là như vậy…

Trước khi đi, Tả Lăng dường như chợt nhớ chuyện gì đó, do dự hồi lâu mới nói với tôi “Mấy hôm trước, Hiệp Thịnh đến chỗ anh hỏi thăm chuyện trước kia của em… Anh nói với cậu ta, mọi chuyện vẫn nên để tự mình em nói ra mới được!”

Tôi ngẩn người, một lúc sau mới định thần, gật gật đầu. Ba ngày sau đó, tôi nhận được điện thoại của Phương Mẫn, cô ấy nói cho tôi biết bọn họ mới xin nghỉ mấy ngày, dự tính về quê của Tả Lăng hưởng tuần trăng mật thứ hai, cô ấy nói muốn nhờ tôi trông hai đứa tiểu tử nghịch ngợm kia, tôi vui vẻ đồng ý, tôi biết Tả Lăng đang rất cố gắng bảo vệ gia đình mình.

Hy vọng lúc bọn họ trở về mọi chuyện đã chấm dứt.

Buổi chiều, tôi đi đến nhà bọn họ đón hai đứa nhỏ, nhìn thấy Phương Mẫn, sắc mặt cô ấy đã hồng hào lên rất nhiều, Tả Lăng ngồi bên giúp cô ấy sắp xếp lại hành lý.

Tôi ở lại đó ăn cơm tối, Tả Lăng cùng hai đứa nhỏ ở phòng khách chơi đùa, Phương Mẫn liền bí mật kéo tôi vào phòng ngủ.

“Tịch Ngôn, có phải Tả Lăng đã biết chuyện gì rồi không? Tại sao anh ấy lại xin nghỉ, còn nói muốn đi về quê du lịch chứ?” Chồng mình là người ham việc, cô ấy biết rất rõ.

Trên mặt tôi vẫn tươi cười, trong lòng lại nhen nhóm một chút lo lắng.

Tôi cười, đáp lời cô ấy “Anh Tả Lăng ngẫu nhiên muốn lãng mạn một chút thôi, nói đi du lịch chị liền ngạc nhiên sao, sau này hai người chưa chắc đã có cơ hội!”

Phương Mẫn nghe thấy lời tôi lập tức thả lỏng, nhưng vẫn không hết nghi ngờ, lại thở dài “Chị chỉ hy vọng lần này đi du lịch có thể quên hết mọi chuyện, lúc trở về không muốn thấy Hạ Khiên Dục nữa!”

Tôi cầm tay chị ấy “Nhất định như vậy!”

“Được, Tả Lăng là người tốt, anh ấy đối với chị thực sự rất tốt… Luôn ở bên chị lúc chị khó khăn nhất, chị không thể phụ lòng anh ấy!” Nói xong, đôi mắt Phương Mẫn đã bắt đầu đỏ lên.

Tôi nắm chặt tay cô ấy, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bã, đây là cảm kích, giống như Tả Lăng đã nói, Phương Mẫn đối với anh chỉ là cảm kích mà thôi…

Tôi không nói gì nữa.

Chỉ có thể hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ như chúng tôi mong muốn.

Khoảng thời gian sau đó, trong nhà tôi có thêm hai đứa nhóc con kia, chúng suốt ngày xãi nhau ầm ĩ, nhưng lại khiến căn nhà trở nên vui vẻ náo nhiệt.

Trong lúc này, cái tên Hiệp Thịnh mặt dày mày dạn kia thường cùng tôi đưa Tiểu Đao và Tiểu Tự đi chơi, có lần đưa chúng tôi về tận cửa nhà. Mẹ tôi nhìn thấy, còn cảm thấy Hiệp Thịnh rất vừa ý bà, buổi tối hôm đó chỉ ngồi hỏi tôi về cậu ta, tôi không kiên nhẫn tiếp chuyện với mẹ nữa đành nói Hiệp Thịnh vẫn chưa có bạn gái, ý của tôi là không có ai yêu nổi cậu ta, vậy mà mẹ tươi cười rạng rỡ. Còn ghé sát vào tai tôi nói “Đúng là cậu ta ít tuổi hơn con, nhưng không sao, bây giờ đang thịnh hành tình yêu chị em đấy thôi!”

Ôi! Mẹ tôi cũng bị cậu ta lừa gạt.

Tóm lại, những ngày có hai đứa nhóc kia ở bên tôi thấy rất thoải mái, mỗi ngày chỉ mong nhanh chóng tan ca rồi đưa chúng đi chơi. Mẹ tôi cũng lâu rồi mới có dịp được ở với chúng, bà vui vẻ ra mặt, sau này bà mới nói rằng bản thân vui như vậy bởi vì bà cảm thấy tôi đưa hai đứa đi chơi lại liên tưởng đến chuyện nếu tôi đã kết hôn thì sẽ hạnh phúc như này.

Thật đúng là!!

Bỗng nhiên tôi nhớ tới mấy chuyện phiền não, năm năm trôi qua vẫn không thay đổi được gì, kết quả vẫn như trước đây, cho dù tôi có miệt mài theo đuổi lý tưởng, cố gắng thoát khỏi bóng đen quá khứ để có cuộc sống bình thường, thì giờ đây, năm năm đã qua, tôi vẫn chỉ có thể bị động ngồi đây chờ, chờ Nghiêm Diệu đi bước tiếp theo.

Đúng như lời anh nói, tôi chỉ có thể cầu nguyện cho ngày ấy đừng đến mà thôi.

Trong khoảng thời gian, trên TV thường chiếu phim hoạt hình Quy Quy mà bọn trẻ thích, bây giờ trẻ con thường thích xem nhưng thứ như vậy. Tiểu Tự xem xong bộ phim liền đòi mua mấy thứ đồ chơi, liền gọi điện đặt ngày hôm sau đến quảng trường nhận hàng. Ngày hôm sau vốn là ngày nghỉ nên tôi nói sẽ đưa Tiểu Tự đi lấy mấy thứ đồ chơi đó, thằng bé nghe xong rất vui.

Không thể ngờ lúc tôi đưa thằng bé đến quảng trường nhận đồ chơi lại gặp Hiệp Thịnh ở đó, trong tay cầm một bộ đồ chơi.

“Cậu giao hàng à?”

“Đúng, em gái tôi là nhân viên giao hàng, chính là người con gái gọi điện cho tôi hôm ấy!” Hiệp Thịnh nhàn nhã nói “Con bé nhờ tôi giao hàng. Ngày hôm ấy thấy chị cứ nhìn vào đó nên nghĩ chị muốn mua, thì ra là Tiểu Tự. Nhưng lúc ấy nhìn dáng vẻ tò mò của chị thật sự rất giống như muốn mua cho bản thân!”

“Cậu đang giải thích chuyện lần trước sao?” Tôi muốn nói lại thôi