
quân lên kiệu hoa tự gả cho hắn
ta đi, sao lại ép buộc nàng. Những câu nói với lý lẽ xằng bậy đã khiến
phụ quân nàng trợn mắt tức giận, dùng thừng trói tiên trói chặt nàng vào bên trong kiệu hoa.
Bỗng nhiên, mới chỉ trong một khắc, sao nàng đã nằm trên giường cưới của Thương Di rồi? Nàng mang máng thấy rằng
quãng đường đi từ Thanh Khâu tới núi Chức Việt, còn xảy ra một vài
chuyện thú vị nữa, sao lúc này lại giống như bị mất đi đoạn giữa nhỉ?
Lần đầu tiên nàng ý thức được rằng có thể bản thân mình đang nằm mơ. Nhưng
mọi cảm giác, cảm nhận đều chân thực như vậy, nhất thời cũng không thể
khẳng định được. Ánh nến khẽ lay động, chợt nghe thấy giọng thông báo
trong trẻo của tiểu tiên đồng đứng hầu ngoài cửa: “Thần quân tới.”
Vị thần quân tới động phòng trong đêm động phòng hoa chúc đương nhiên phải là Thương Di. Phượng Cửu giật mình, nàng không hề nhớ bản thân mình
từng bái thiên địa gì gì đó với Thương Di, bây giờ đã động phòng hoa
chúc rồi ư? Trong lúc sợ hãi nàng lại sinh ra hoảng loạn, nàng cuống
cuồng đưa tay rút bừa một chiếc kim trâm trên đầu, nhắm mắt giả bộ như
đang ngủ theo bản năng. Nàng thầm nhủ, chiếc trâm sắc nhọn như vậy, nếu
Thương Di dám lại gần nàng một bước, đêm nay nàng nhất định sẽ khiến hắn đổ máu. Trong chốc lát nàng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao trong trí
nhớ của nàng, đêm nàng được gả tới cung Chức Việt, hình như không hề có
chuyện này, sao nàng nhớ rằng trước khi bái đường, chính nàng đã phá hủy thần cung một cách oai phong lẫm liệt? Hoặc giả, lẽ nào, trừ phi, lúc
này nàng quả thực đang ở trong một giấc Xuân Thu đại mộng(*)?
(*) Xuân Thu đại mộng: Thành ngữ, ý muốn nói về một cách suy nghĩ không
thực tế. Bởi vì trong thời Xuân Thu chiến quốc, rất nhiều quân chủ vì
muốn xưng vương xưng bá mà đã tốn nhiều công sức, hao binh tổn tướng, họ đã chiến đấu, tranh giành với nhau trong suốt nhiều năm mà không thu
được kết quả gì, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài. Từ đó mới có cách
nói Xuân Thu đại mộng.
Nàng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, dù
đó là mơ hay thực, nàng đã không thích tên Thương Di thần quân này, mà
nàng luôn được coi là một người rất có khí tiết, đương nhiên dù là trong giấc mộng, hắn cũng đừng hòng lợi dụng dù chỉ là một chút xíu trên
người nàng.
Cảm thấy thần quân tới gần, nàng hé mắt liếc nhìn,
chiếc trâm trong tay sẵn sàng trong tư thế lao ra để bảo vệ trinh tiết
của chủ nhân, nhưng trong giây phút ngắn ngủi khi chiếc trâm chuẩn bị
rời khỏi tay, “bộp” một tiếng rơi xuống lớp chăn dày.
Phượng Cửu trợn mắt há miệng nhìn người đang cúi mình áp sát nàng, chớp chớp mắt, sững sờ.
Người tới không phải là Thương Di, người tới là người mà ban nãy nàng vẫn còn nhắc đến – Đông Hoa Đế Quân.
Dưới ánh trăng, mái tóc trắng như tuyết, áo choàng tím lấp lánh sáng cùng dung mạo tuyệt đẹp bị Tiểu Yến đặt biệt danh Mặt lạnh.
Người đang dừng lại trước đầu giường, đích thực là Đế Quân lão nhân gia.
Nhìn thấy đôi mắt đang mở to của nàng, Đế Quân dường như hơi sững người một
chút, đưa tay đặt lên trán nàng, sau khi kiểm tra xong lại không hề bỏ
tay ra, chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng hồi lâu mới hạ thấp giọng hỏi:
“Tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Phượng
Cửu thận trọng và yên lặng nhìn vị Đế Quân này, ngây người suy nghĩ một
lát, hồi lâu sau nàng mới đưa tay lên với một sắc mặt cao thâm, tỏ ý bảo chàng hãy lại gần nàng hơn một chút.
Đế Quân hiểu ý của nàng, ngồi xuống bên giường, quả nhiên cúi người ghé sát lại gần nàng hơn nữa.
Ở khoảng cách này, chỉ cần đưa tay ra, nàng có thể chạm tới cổ áo của
chàng. Nhưng mục tiêu của nàng không phải là cổ áo của Đế Quân.
Ban nãy nàng cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, chống nửa người lên để thực hiện động tác tiếp theo cũng có phần khó khăn, tuy
nhiên, với độ cao này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đế Quân chăm chú nhìn nàng, mái tóc trắng rũ xuống đôi vai nàng, trầm giọng hỏi: “Thực sự không thoải mái sao? Khó chịu ở đâu?”
Nàng không có chỗ nào khó chịu cả. Nhân lúc Đế Quân hỏi câu đó, đôi tay nàng đã ôm lấy cổ Đế Quân một cách vô cùng nhanh nhẹn, kéo chàng xuống thấp
hơn một chút nữa. Tiếp theo, đôi môi nhỏ hồng của nàng gắn lên đôi môi
của Đế Quân một cách rất chuẩn xác… Đế Quân sững người lại một cách hiếm thấy trước một loạt hành động lôi – kéo – níu – hôn này.
Hai tay Phượng Cửu ôm chặt lấy cổ của Đông Hoa, gắn chặt môi mình lên môi chàng.
Nàng nhủ thầm trong lòng: “Một khắc trước còn nghi ngờ rằng đây là một giấc
mơ, một khắc sau Thương Di thần quân lại biến thành Đông Hoa, điều đó
cho thấy đây đích thị là một giấc mơ. Mơ vốn dĩ là để làm tròn mộng ước
còn chưa thành. Năm xưa, khi rời khỏi Cửu Trùng Thiên, chỉ hận rằng một
tấm chân tình đã trao gửi nhầm chỗ mà lại chẳng được một chút báo đáp
nào, quả thực đã làm hổ thẹn gia phong của Thanh Khâu. Hôm nay được
tương ngộ trong mơ, cái gọi là hư mộng lại thường biến đổi khôn lường,
chưa biết chừng chỉ một lát nữa Đông Hoa lại lặng lẽ biến mất, thà rằng
hãy tận dụng thời gian hôn một cái, vốn liếng chưa vớt vát