Pair of Vintage Old School Fru
Chẩm Thượng Thư

Chẩm Thượng Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327302

Bình chọn: 10.00/10/730 lượt.

do này để lừa Đế Quân, chắc là cũng

được.

Thấy Đế Quân không có phản ứng gì, nàng làm bộ hiểu biết bổ sung thêm: “Ban nãy, có phải chàng đã hít thở không?”. Nàng nghiêm sắc

mặt: “Việc này ở Thanh Khâu là một điều đại kỵ, một vị biểu huynh của

sói xám đệ đệ ở cạnh nhà em cũng đã bị nhà gái thoái hôn vì chính lý do

này. Bởi vì đây là một việc mà đối phương rất coi thường.”

Đông Hoa nghe xong những lời đó, quả nhiên có chút suy tư.

Nàng thầm khâm phục bản thân mình bịa chuyện như thật, cực kỳ cao siêu, Tiểu Phượng nhà ta thật lợi hại.

Nhưng có một chuyện mà Tiểu Phượng nàng lại không cẩn thận quên mất, đó là có lúc Đế Quân là một thần tiên vô cùng hiếu kỳ.

Quả nhiên, vị Đế Quân giàu tính hiếu kỳ ấy suy nghĩ một lát, rút ra kết

luận: “Phong tục này rất thú vị, ta chưa từng thử qua, thử lại phong tục của Thanh Khâu các nàng thêm một lần nữa cũng không tồi.”

Phượng Cửu chưa kịp suy nghĩ gì đã hành động ngay, đưa tay ra chặn trước ngực

của Đế Quân, khuôn mặt ửng đỏ như cánh hoa đào: “Lời nói đáng xấu hổ như vậy mà chàng cũng nói ra được!”

Thực ra Đế Quân cũng chỉ nói

chơi vậy thôi, tuy nhiên, hiển nhiên là chàng không hề cảm thấy câu nói

thuận miệng vừa rồi có điều gì không ổn, nhắc nhở nàng: “Là do ai chủ

động trước, nàng còn nhớ không?”

Khí thế hừng hực của Phượng Cửu trong giây lát đã bị đè bẹp một nửa, chuyện này lại là một vấn đề liên quan tới thể diện.

Nàng suy nghĩ hồi lâu, lúng búng nói: “Quả thật… quả thật là do em chủ động

trước.” Đưa tay lên xoa xoa mũi ngụy biện: “Tuy nhiên, đây là giấc mơ

của em, em muốn làm thế nào thì làm”, nói đến đây, một tia sáng lóe lên

trong đầu, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Đứng, đây là giấc mơ của nàng, Đông Hoa chẳng qua chỉ là một nhân vật trong mơ mà tiềm thức của nàng sinh

ra mà thôi, thường này, miệng lưỡi của nàng chưa từng thắng nổi chàng

thì đã đành, ngay cả trong giấc mơ của mình mà chàng còn dám tỏ vẻ uy

phong, thật là chẳng coi chủ nhân của giấc mơ là nàng ra gì nữa.

Trong chốc lát, hào khí của nàng bốc lên ngùn ngụt, nàng mạnh dạn nhìn Đông

Hoa: “Chàng… chàng, thực ra chỉ là do em nghĩ ra mà thôi, trong giấc mơ

của em, em muốn lợi dụng chàng đương nhiên là có thể lợi dụng chàng,

muốn lợi dụng chàng như thế nào đương nhiên là có thể lợi dụng chàng như thế đó, nhưng chàng không thể lợi dụng lại em được.” Gật gù đắc ý nói:

“Chàng cũng không cần nói với em về đạo lý hay phép tắc gì khác, những

điều em nói ra là đạo lý duy nhất!”. Nàng nói một tràng hùng hồn mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt, nói xong ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy bị trấn áp đôi chút, chăm chú nhìn Đế Quân.

Đế Quân dường như đã phản ứng rất lâu.

Nàng băn khoăn thầm nghĩ, có thể Đế Quân cũng bị trấn áp rồi, giơ tay huơ

huơ mấy cái trước mặt chàng. Đế Quân nắm lấy bàn tay huơ loạn xạ của

nàng, rõ ràng đang nhìn nàng nhưng lại lẩm bẩum nư tự nói với bản thân

mình: “Hóa ra tưởng đang nằm mơ?”. Dừng lại một lát, nói: “Ta còn nghĩ,

sao nàng bỗng nhiên lại cởi mở như vậy. Hơn nữa, lại không hề tức giận.”

Phượng Cửu nghe rõ từng chữ từng chữ trong hai câu nói này của Đế Quân, khi

kết hợp lại thì lại không hiểu rõ lắm, mơ hồ nói: “Cái gì mà tưởng đang

nằm mơ?”, mơ màng tiếp: “Đây, lẽ nào không phải là một giấc mơ? Nếu

không phải đang nằm mơ, vậy chàng từ đâu chui ra vậy?”. Nàng cảm thấy

khó hiểu và rối loạn, nói: “Tại sao em lại phải tức giận với chàng?”.

Sững người trong giây lát, đưa mắt liếc về phía đôi môi đỏ của chàng,

sắc mặt trở nên trắng bệch, nói: “Lẽ nào, thật sự là em đã lợi dụng…”,

chữ “chàng” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, bàn tay còn lại chưa bị

Đông Hoa nắm chặt lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng đắp trên ngực định trùm kín

đầu mình lại. Hiện thực có chút tàn khốc.

Đế Quân đưa tay lên khẽ ngăn lại, một góc chăn mỏng mới được kéo lên bị chặn giữa lưng chừng

không, chàng nắm tay nàng. Đế Quân chăm chú nhìn nàng hồi lâu: “Còn nhớ

trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng đang làm gì không, Tiểu Bạch?”

Trước khi ngủ nàng đang làm gì ư? Giờ đây nghĩ lại, Phượng Cửu mới phát hiện

ra mình hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng gì cả. Trong đầu nàng bỗng chốc giống như lầu cao bị gió thu thổi qua, tất cả những câu chuyện tình cảm bi thương liên quan đến việc mất trí nhớ cứ lần lượt được gió lạnh thổi tới, lập tức khiến trái tim nàng ớn lạnh. Triệu chứng này của mình,

liệu có phải là mất trí nhớ không?

Nỗi buồn từ trong tim lan ra,

cơn lạnh từ dưới chân bốc lên, ý nghĩ đó vừa nảy sinh, Phượng Cửu cảm

thấy chân tay mình nhất thời đều trở nên lạnh cóng. Đúng lúc đó, bàn tay lạnh như băng lại được nắm chặt hơn, hơi ấm dâng lên, giọng nói của Đế

Quân chậm rãi vang lên bên tai: “Ta ở đây, có gì phải sợ, nàng chẳng qua chỉ ngủ mê mệt mà thôi.”

Nàng ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn Đế Quân.

Đế Quân vén lọn tóc mái mướt mồ hồi do say ngủ của nàng, bình tĩnh nói:

“Đôi khi ngủ nhiều quá sẽ như vậy, không nhớ được việc xảy ra trước khi

ngủ cũng không có vấn đề gì, nàng còn nhớ những sự việc xảy ra gần đây

là được rồi.” Một tia sáng nhẹ lướt qua đáy mắt, lại nói tiếp: “Thực ra

việ