
c không nhớ được gì, ta thấy cũng chẳng có vấn đề gì.”
Câu an
ủi này của Đế Quân thực ra không thể coi là một lời an ủi, nhưng sau khi nghe xong, lại khiến trái tim trống trải của nàng trở nên vững vàng hơn một cách rất thần kỳ.
Phượng Cửu lúc này mới thật sự nhìn rõ,
mặc dù không phải đang nằm mơ nhưng bản thân nàng quả thực đang nằm trên một chiếc giường rất lớn. Tuy nhiên, đó không phải là chiếc giường cưới với màn trướng chăn gối màu đỏ. Nệm trải giường phía dưới và màn trướng trước mặt, tất cả đều là vải hoa màu xanh đen của hoa khổ thục, ngoài
tấm rèm trướng cũng không thấy đốt cặp nến long phượng, trên đỉnh màn lơ lửng một viên dạ minh châu to như quả trứng ngỗng.
Qua tấm rèm
tơ mỏng, có thể thấy bầu trời như một tấm màn lớn còn mặt đất giống như
một dải chiếu dài, rừng cây màu trắng với những chạc cây phát sáng khiến màn trướng bốn xung quanh toát lên một vẻ tiên khí trùng trùng. Đương
nhiên, tiên khí tỏa ra mạnh mẽ nhất chính là vị Đế Quân đang ngồi trước
mặt nàng kia.
Ban nãy Đế Quân nhắc tới sự việc xảy ra gần đây. Sự việc gần đây ư, Phượng Cửu suy nghĩ một lát, nhớ ra đôi chút, hạ thấp
giọng nói với Đông Hoa: “Chàng đã không phải là mộng, vậy… trước chàng,
mơ thấy hôn sự với Thương Di thần quân… Ồ, có thể đó mới là giấc mộng.”
Nàng suy nghĩ nguyên nhân ngủ mơ, thâm trầm tổng kết với vẻ mặt đờ đẫn: “Hai tháng trước đây, lão đầu, à không, phụ quân của em ép gả em cho Thương
Di thần quân ở núi Chức Việt, đêm thành thân hôm đó, em đã bỏ ra không
ít công sức để phá hủy thần cung của Thương Di, chuyện hôn sự này vì thế đã được hủy bỏ. Nghe nói năm xưa, khi xây dựng tòa thần cung này, thực
ra Thương Di đã tốn rất nhiều tiền của, nhưng khi em phá hủy nó thành
một đống đổ nát, hắn lại không hề trách cứ em, khi phụ quân nhảy dựng
lên chạy tới định giáo huấn em, hắn còn nói đỡ cho em nữa.”
Nàng
tiếp tục thâm trầm tổng kết: “Tuy nhiên hành động này của hắn, em cảm
thấy có thể là vì hắn thống lĩnh sông suối núi non dưới phàm thế quá
nhiều, những việc vụn vặt không kể xiết, đầu óc trở nên quá mệt mỏi.
Nhưng hắn nói đỡ cho em, việc nào ra việc nấy, em vẫn rất cảm kích, cảm
thấy việc phá hủy nơi ở của hắn có chút không phải, trong lòng cảm thấy
ân hận. Em đoán chắc vì lý do này nên mới có giấc mộng ly kỳ như vậy.”
Mái tóc của Phượng Cửu rối tung vì giấc ngủ, Đế Quân lặng lẽ giúp nàng
chỉnh lại. Nàng đưa ra kết luận một cách lộn xộn, Đế Quân một mặt để
nàng tổng kết, mặt khác lại suy tính đại sự. Bạch Chỉ muốn gả Phượng Cửu tới núi Chức Việt, nghe Ti Mệnh nói, chuyện này đã xảy ra bảy mươi năm
về trước, nhưng lúc này Phượng Cửu lại nói chuyện đó mới xảy ra cách đây hai tháng. Xem ra, có lẽ khi rơi vào giấc mộng đã bị trọng thương, tiên lực không đủ khiến trí nhớ của Phượng Cửu bị giấc mộng của A Lan Nhược
gây rối loạn.
Trí nhớ của nàng lúc này vẫn đang dừng lại ở bảy mươi năm về trước, vì vậy mới không giận chàng đã trao quả tần bà cho Cơ Hoành.
Đế Quân cảm thấy công dụng làm rối loạn trí nhớ người bị trọng thương của giấc mộng A Lan Nhược quả là rất thấu hiểu lòng người.
Phượng Cửu trần tình một hồi lại cảm thán một hồi, cuối cùng vẫn có hai ba
chuyện không thể hiểu rõ nguyên cơ, sắc mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc, thâm
trầm nói: “Thực ra, ngay từ ban nãy em đã cảm thấy có điều gì đó không
đúng”, đưa mắt nhìn Đế Quân, trong ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Nếu ban nãy là một giấc mơ còn giờ đây không phải đang mơ, vậy đây là
nơi đâu, Đế Quân chàng… sao chàng lại xuất hiện ở nơi này? Còn… còn
chiếc giường này là của ai?”.
Đế Quân quan sát nàng một hồi, xem
ra Tiểu Bạch bây giờ chỉ còn ký ức khi làm linh hồ của chàng ở Cửu Trùng Thiên thôi. Như vậy thì dễ xử rồi. Chàng nói bừa với sắc mặt hết sức
thành khẩn: “Đây là một kết giới giống như Thập ác liên hoa cảnh, Yến
Trì Ngộ đã nhốt ta ở trong này, nàng lo lắng cho ta nên mới vội vàng
chạy tới cứu ta.”
Phượng Cửu há hốc miệng, kinh ngạc nhét nắm tay vào trong miệng: “Yến Trì Ngộ thật là quá bản lĩnh, lại có thể giam giữ chàng tới hai lần!”
Đế Quân không thay đổi sắc mặt, nói: “Hắn
không chỉ giam giữ một mình ta, còn giam giữ cả nàng, vì vậy chúng ta
không thoát ra được, chỉ có thể bị nhốt ở đây thôi.”
Phượng Cửu
bừng bừng phẫn nộ, tức giận nói: “Yến Trì Ngộ đúng là kẻ tiểu nhân!”.
Nhưng lại có chút nghi hoặc: “Tại sao chuyện Yến Trì Ngộ giam giữ chàng
thêm một lần nữa, và chuyện em liều mạng tới cứu chàng, em đều chẳng có
chút ấn tượng gì cả?”.
Đế Quân điềm tĩnh nói: “Bởi vì nàng đã ngủ đến lú lẫn rồi.”. Thấy trong mắt nàng vẫn còn vẻ bán tín bán
nghi, chàng đưa tay vuố ve khuôn mặt nàng, đăm đăm nhìn thẳng vào đôi
mắt nàng, chậm rãi trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, chẳng phải là nàng luôn
tới cứu ta mỗi khi ta bị giam giữ hay sao?”.
Chẳng phải là nàng luôn tới cứu ta mỗi khi ta bị giam giữ hay sao?
Phượng Cửu sững người lại.
Suy nghĩ của nàng đêm nay rất lộn xộn, hành động cũng mỗi lúc một khác, tự
cảm thấy chẳng có chút phép tắc nào cả, hơn nữa thấy rất khó hiểu, rất
kỳ lạ. Câu nói này của Đông Hoa lại giống