
đơn
giản chỉ đá đến trước mặt hắn, để cho hắn tiếp chiêu.
“Chỗ tôi có thuốc an thần, cô uống xong, tâm tình sẽ ổn định lại.” Từ trong ngăn
kéo lấy ra một viên thuốc con nhộng màu xanh trắng đặt trên lòng bàn
tay, sau đó đem hộp khăn giấy đẩy đến trước mặt cô, đề tài rất nhanh lại chuyển ra ngoài. “ Tác phẩm đâu? Phiền toái cho tôi xem một chút, được
không?”
Khang Tư Mỹ cả người ngây ngốc, kinh ngạc nhìn hắn, lúc
này, không phải bởi vì hắn dung mạo tuấn mỹ khiến cho cô linh hồn bay
mất, cũng không phải là hắn nói lời ngon tiếng ngọt gì, để cho cô thông
minh về không, mà là … tên đàn ông này cũng
quá …….. Nên nói là sư
tăng ngồi thiền, hay là nên nói không hiểu được tình cảnh, trong con
người hắn không có nửa điểm xám hối, cứ như là đang hiểu lầm hắn, không
phải vội vàng hướng cô giải thích.
Cô lớn đến như vậy,
trừ bên ngoài có gặp qua một số nhân vật chính trị, cô chưa từng thấy
qua người nào có da mặt dày như vậy, lại chết cũng không nhận sai,
chuyện này nói thế nào thì cô cũng không có cách chịu được.
Cô có thể nhịn đàn ông đi nhà cầu không vén nắp bồn cầu, tất là xỏ hết mặt
trái sang mặt phải, ba ngày mới giặt quần áo một lần, cẩu thả đem mỳ ăn
liền vứt lung tung, phun đầy dâu trên bàn, cũng có thể chịu được đàn ông buổi tối ngáy to nhưng không thừa nhận, thậm chí đem bắp đùi đặt lên
bụng cô……
Nhưng hoàn toàn không thể chịu đựng được có sai không
sửa, lại còn trưng ra bộ mặt trấn tĩnh, cho dù hắn là quý công tử, có
nhiều tiền, vậy thì thế nào? Nếu trăm phương ngàn kế để cho hắn rơi vào
bẫy tình của cô, ngộ nhỡ tính tình không thay đổi, coi như có ngủ trên
giường kim ngân, gối trân châu, cô cũng không vui vẻ!
Bất kể, bất cứ giá nào! Dù sao cô đối với “ Thẩm Nghệ Dạ” ba chữ này, không còn cái gì gọi là ảo tưởng, cho nên không có hy vọng thì không có tuyệt vọng?
Cô muốn thức tỉnh hắn, phải giúp hắn một bài học, cho dù không có công
việc, ước mơ cũng không còn, cũng muốn dạy cho hắn cái gì gọi là “ Biết
sai có thể sửa, đây mới là điều tốt”.
“ Thẩm Nghệ Dạ tiên sinh!”
Thẳng tắp đứng lên, thái độ nghiêm cẩn, cô trực tiếp gọi thẳng tên hắn,
nói cách khác, không để thân phận phó tổng giám đốc của hắn ở trong mắt.
Thẩm Nghệ Dạ thong dong đối diện, hắn rất ít khi đụng phải một phụ nữ lớn
mật như vậy không sợ nhìn thẳng vào hắn, cái loại vẻ mặt nghiêm túc đó
khiến A-đrê-na-lin của hắn nhanh chóng lên cao.
“ Trước tiên có thể cho tôi xem tác phẩm của cô được không?” Hắn ngồi yên trên ghế sofa, chững chạc như một pho tượng đá.
“ Trước khi đem tác phẩm cho anh xem, tôi có thể hay không dạy Thẩm tiên
sinh một vài vấn đề?” Cô tao nhã lễ độ, chỉ là, sau thái độ cung kính,
giống như giấu một thanh tiểu đao sáng loáng.
“ Có thể.” Mười
ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, hắn đã gặp phải một đối thủ ngang
tài ngang sức, đang đợi đối thủ xuất chiêu.
“ Cái gì gọi là tri,
sỉ, cận, hồ, dũng?” vì để cho hắn phải nghe cẩn thận một chút, cô cố ý
nói rành mạch từng chữ, cô muốn cho hắn biết, ở vị trí trên cao, không
thể chỉ lo kiếm tiền, đức hạnh con người cũng rất quan trọng.
Tri, sỉ, cận, hồ, dũng? ( xấu hổ )
Đường đường là con cháu Viêm Hoàng, dân tộc Trung hoa, làm sao không biết
được hàm ý của năm chữ này? Nhưng từ nhỏ dù hắn có phạm sai lầm, thì
ngoài mẹ hắn, có rất ít người dám giáo huấn hắn, những người khác dù
biết hắn có lỗi, cũng làm như không thấy, tóm lại là đều không dám nói
một tiếng.
Không nghĩ tới hôm nay, người phụ nữ này đến công ty hắn cầu được cơm no áo ấm lại dám!
Nghe giọng điệu của cô, là đang dạy hắn đạo lý làm người sao? Ha ha, cô có
còn muốn công việc này nữa không? Thế nhưng ngay mặt chỉ trích hắn.
“ Cô nói những lời này là có ý gì?” ngón tay thon dài ẩn chứa sức mạnh, hiện trong lòng hắn đang rất tức giận.
Oa, sát khí nặng nề nha, vẻ mặt này là đang chờ động phát hỏa, giống như
muốn đi ám sát Tần Vương kinh Kha, không tiếc mạng già, cho dù Ngọc
Thạch Câu Phân ( ngọc đá cùng vỡ) cũng sẽ không tiếc.
Cô phải ổn định, không thể để loại khí phách này của hắn dọa cho hồn bay phách tán.
“ Có ý tứ gì? Chính là đang dạy anh làm người phải hiểu được sai lầm, sửa lỗi, hiểu được thừa nhận sai lầm, chính là dũng cảm mà nhận lỗi.” Hô,
cô nói một hơi xong, vạn nhất hắn cản không cho nói, hoặc là trừng mắt
một cái, cô thật vất vả mới lấy được một chút khí thế lập tức sẽ biến
mất.
“ Cô đây là đang dạy dỗ tôi?” Hắn nhìn chằm chằm cô.
“ Không có…….. không sai.”
“ Lá gan cũng lớn lắm!”
Cô ưỡn ngực nói: “ Khang Tư Mỹ tôi không có tim, không có phổi, không có gan, không có ruột, nhưng lại có một túi mật”
“ Nói xong rồi hả?”
“ Không sai, thật ngại, làm mất nhiều thời gian của anh, tôi đi, anh
không cần phải tiễn tôi.” Thở ra một hơi, tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Không sai, cô chính là muốn đi khỏi nơi này nhanh một chút, nếu không cô sẽ nôn ra, sẽ mất ngủ, hiện tại thì tốt rồi, tất cả đều kết thúc.
Cầm túi xách lên, cô máy móc gật đầu cáo biệt, sau đó cứng người đi về phía cửa chính.
“ Trở lại”
Cô dừng một chút, mới vừa rồi cô giống như nghe được hai