
àn tín nhiệm, hoàn hoàn toàn toàn giao phó.
“Ngươi. . . . . .”
Lang Gia Tĩnh ôm lấy tiểu Tuyết Điêu, thản nhiên cười.
“Đi thôi! Nên vào triều rồi.”
Toàn Hải Đường nhíu lại khởi mi, “Ngươi muốn dẫn nó vào triều sao?”
“Trên triều đã rất nhàm chán rồi, nếu
không cẩn thận để ngủ quên làm sao bây giờ? Tuyết Điêu đúng lúc có thể
giải trí cho ta a!” Thấy hắn hơi hơi giận tái mặt, nàng làm nũng , “Cho
ta mang đi đi ! Ta sẽ đem nó giấu trong tay áo, được không?”
Toàn Hải Đường mặc dù biết rõ không nên
dung túng nàng như thế, nhưng mà, khi hắn thấy con mắt nàng sáng mang
theo hàm xúc khẩn xầu, hắn lại không đành lòng cự tuyệt.
“Lần sau không được viện dẫn lời lẽ này nữa!” Hắn cảnh cáo.
Lang Gia Tĩnh nở ra nụ cười, đối với tiểu Tuyết Điêu nói: “Thật tốt quá! Tuyết cầu, ngươi có nghe thấy không?
Ngươi có thể đi theo ta rồi!”
Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ như nhánh hồng
mai nghiêng ngả, thân thể nhu nhược như cành liễu, làm trong lòng hắn
bất giác động, ánh mắt nóng rực di chuyển theo thân thể yểu điệu của
nàng, thật lâu không dời đi. . . . . .
—
“Có việc dâng tấu, vô sự bãi triều.” Lang Gia Tĩnh máy móc nói cái câu trước giờ không chút thay đổi nào, trong
lòng đồng thời cầu nguyện các đại thần không có việc gì để tấu.
Đáng tiếc lão thiên gia không có nghe
thấy lời cầu nguyện của nàng, một gã đại thần tách khỏi mọi người bước
ra, cất cao giọng nói:”Thần, Chu Tử Duy có việc cần tấu!”
Aizzzz. . . . . .”Nói đi!”
“Những ngày gần đây có tuyết lớn, làm lở
tuyết ở núi Băng Sơn, vây khốn năm trăm hộ ở bên dưới núi, vi thần đã
điều đi một ngàn quân lính cứu viện, cũng đem dân chúng trôi giạt khắp
nơi định cư tại một chỗ, thỉnh nữ hoàng định đoạt.”
Lang Gia Tĩnh gật gật đầu,”Tăng số người
cứu trợ để giúp đỡ toàn bộ dân chúng, ban trợ cấp cho người thương vong, dàn xếp chỗ ở cho người sống sót, đồng thời khai thương cứu tế, qua mùa tuyết sẽ tập trung lại.” Nàng lại chuyển hướng nói với Toàn Hải Đường
đang ngồi bên phải, “Vương gia, ngươi nghĩ thế nào?”
“Thỉnh bệ hạ ra lệnh cho công bộ đưa
người đến chân núi đào mương máng, từ bắc đến nam hai mươi dặm, sau khi
tuyết tan sẽ có nước mà tưới tiêu.” Kể từ đó, có thể giải quyết được
việc Bắc lăng thành đến mùa hạn lại thiếu nước.
Toàn Hải Đường luôn mưu tính sâu xa như
thế, thật sự là khí chất trời sinh, Lang Gia Tĩnh không thể tưởng tượng
được tại sao trước đây nàng lại chống đối hắn, xem hắn như kẻ thù.
Lang Gia Tĩnh vuốt ve tiểu Tuyết Điêu trong lòng, vui vẻ đồng ý, “Theo ý của Nhiếp chính vương.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Sau khi Chu Tử Duy lui ra, lại có một gã đại thần tiến lên.
“Khải tấu bệ hạ, bệ hạ đã mười ba tuổi,
đúng vào thời điểm Phương Hoa, quốc gia của ta có tập tục tảo hôn của
Hoàng thất, bệ hạ có nên đám hỏi hay không?”
Nghe vậy, Lang Gia Tĩnh không khỏi dừng
tay lại, hình như có một chút bỡn cợt liếc mắt nhìn Toàn Hải Đường
“Vương gia, ý của ngươi thế nào?”
Nếu không phải đại thần nhắc nhở, hắn căn bản là đã xem nhẹ hôn sự của Lang Gia Tĩnh rồi.
Chỉ thấy Toàn Hải Đường nhíu mày, lãnh đạm đáp lại, “Nữ hoàng tuổi còn nhỏ, không vội.”
Toàn Hải Đường cự tuyệt làm cho đại thần
có chút kinh ngạc, “Tuy rằng nữ hoàng tuổi nhỏ, cũng có thể định hôn ước trước, đợi cho nữ hoàng đủ mười lăm tuổi sẽ bắt đầu tổ chức hôn lễ.”
Thấy Toàn Hải Đường mày mặt nhăn càng
sâu, Lang Gia Tĩnh không khỏi âm thầm buồn cười, mà tiểu Tuyết Điêu
trong lòng nàng dường như hiểu được tính người, hơi hơi nhếch cái miệng
nhỏ.
Ngoan, thật sự tuyết cầu rất ngoan! Ta cuối cùng không chọn sai ngươi a!
“Như vậy, đối tượng là ai?” Toàn Hải Đường hỏi ,”Triệu đại nhân có danh sách người thích hợp trong tay?”
“Danh sách ở đây.”
Triệu đại nhân lấy trong người ra một tập giấy, nhờ thái giám đưa đến trong tay Toàn Hải Đường.
Toàn Hải Đường mở ra, đảo qua từng cái
tên được liệt kê; Mà Lang Gia Tĩnh ngay cả cái liếc mắt xem cũng không
có hứng thú, mà là nàng hứng thú đối với việc Toàn Hải Đường sẽ giải
quyết việc này như thế nào.
“Võ Uy Quận vương, hắn mặc dù quý vì là
con cháu hoàng tộc, nhưng háo thắng, không xứng đôi với nữ hoàng. Chính
Di Hầu, mê rượu háo sắc, không coi ai ra gì! Hoài Tây Vương, mặc dù đọc
đủ thứ thi văn nhưng cơ thể lại nhiều bệnh, còn lại đều không đáng để
nói tới!”
Toàn Hải Đường bất mãn nheo mắt lại, nóng giận ném chồng tập lên trên bàn, “Triệu phụ, những người này ngươi cho
rằng chính là những người thích hợp sao?!”
Chưa bao giờ thấy Toàn Hải Đường tức giận đến như vậy, Triệu phụ sợ tới mức mặt không còn chút máu, đầu gối mềm
nhũn liền quỳ rạp xuống đất, cả người phát run, dập đầu xin khoan dung
liên tục.
“Vi thần đáng chết! Vương gia tha mạng! Tha mạng. . . . . .”
“Hôn nhân đại sự của nữ hoàng không thể nào làm qua loa được, sau này tìm được người thích hợp thật sự, các khanh hãy dâng tấu.”
Toàn Hải Đường không bao giờ tức giận
nhưng hôm nay lại phá lệ, việc này không dễ dàng chút nào! Bộ dạng không khống chế của Toàn Hải Đường thật sự thú vị, không uổng hôn nhân đại sự của mình được đem lên triều, không coi nàng ra gì đã đem