
i với anh ta, tôi đều tim đập chân run.
Tôi không phải người nhát gan, nhưng luôn cảm thấy con người anh ta tỏa ra vẻ rất đáng sợ, ngay giọng nói cũng như có thể giết người.
Tôi ấp úng giải thích: “Xin lỗi, trên đường đi tôi bị thương ở chân, tôi sẽ nhanh chóng…”
“Vậy cô không cần đến nữa!” Vẻ lạnh nhạt đúng như tôi dự đoán.
Đương nhiên tôi không hy vọng anh ta quan tâm đến tôi nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất anh ta cũng nên hỏi thăm một câu xã giao… Có lẽ tôi lại cả nghĩ rồi.
Cảm ơn!”
Tôi đang định ngắt máy thì đột nhiên anh ta hỏi: “Không phải cô vẫn đang ngồi bên đường đấy chứ?”
“Bíp…! Bíp…!” Bên tai lại vang lên tiếng còi xe hối thúc chói tai, chắc anh ta nghe thấy.
Phía bên kia im bặt.
Tôi cất tiếng “a lô”, không thấy trả lời, không giống đã cúp máy, cũng không giống vẫn đang nghe.
Con người này… cao ngạo thế là cùng.
Tôi bất lực ngắt máy, ngồi trên bậc thềm lạnh ngắt, nhìn những cành liễu lay trong gió.
Lúc này tôi mong có một bờ vai để dựa, dẫu chỉ trong giây lát, đáng tiếc số phận đã định tôi như cành liễu kia, bất lực chống chọi với gió mưa, không nơi nương tựa, một mình đơn độc, phiêu bạt giữa dòng đời.
Con người ta lúc yếu đuối thường nghĩ đến người không nên nghĩ.
Nhìn dòng người qua lại như thoi đưa trên đường, tôi đột nhiên nghĩ tới Trần Lăng.
Không biết bây giờ anh sống thế nào? Có phải anh đã cưới cô gái đó, cùng cô ta sống cuộc sống bình dị mà hạnh phúc? Trong những đêm cô đơn, liệu anh có nhớ đến tôi?
Tôi nhếch mép tự trào, đương nhiên không!
Một người đàn bà đã bỏ anh trong lúc anh khốn khổ, quyết dứt tình bất chấp những lời cầu xin của anh có gì đáng lưu luyến…
Một chiếc taxi dừng bên cạnh tôi, lái xe hỏi tôi có đi không.
Tôi vội nói: “Cảm ơn!” rồi bám lấy cửa xe để mở, ngồi vào trong xe.
Trong bệnh viện, bác sĩ xem xét vết thương cho tôi, nói không bị gãy xương, không nghiêm trọng, nghỉ ở nhà vài ngày là khỏi.
Cũng may hôm nay là thứ sáu, tôi ở nhà nghỉ hai ngày. Sang thứ hai, chân còn đau nhưng tôi vẫn đi làm. Khi tôi đến công ty, Lâm Quân Dật đã ngồi ở văn phòng, nghe tiếng mở cửa, chỉ thoáng nhìn tôi rồi cắm cúi làm việc.
Tôi theo lệ, pha cà phê mang vào cho anh ta.
“Lâm tiên sinh, cà phê của anh.”
Để cà phê trên bàn, tôi thấy anh ta đang xem tư liệu về tình hình bất đọng sản mấy năm gần đây của toàn thành phố.
Nhìn vẻ chăm chú của anh ta, ánh mắt tôi lại không sao rời đi được.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta giống hệt kiệt tác của mooth họa sĩ lừng danh, cương nghị, đầy nam tính nhưng không thô cứng, hàng mi dài cụp xuống, che ánh mắt sắc lạnh, che luôn ánh nhìn khinh thị mà tôi ghét nhất, tôi không thể nào kiềm chế lại tìm kiếm hình bóng Trần Lăng trên người anh ta…
Càng nhìn càng thấy họ khác nhau, nói chính xác, anh ta cá tính hơn, hấp dãn hơn Trần Lăng!
“Cón gì nữa không ?!” Ánh mắt Lâm Quân Dật dừng lại trên người tôi không quá hai giây rồi lại trở về màn hình vi tính, lênh đuổi khách vô cùng rõ ràng, không cần che giấu.
“Không!”
Tôi định nói: “Uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe.” Nhưng thấy thái độ anh ta như vậy , liền thôi.
Quay người, chân lại nhói buốt, tôi nghiến răng đi thử hai bước, mới hơi quen, cảm thấy đỡ đau.
“Ngày mai không cần đi làm!” Giọng Lâm Quân Dật vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình, đang định nói, lại thấy anh ta nói thêm: “Về nhà nghỉ, khỏi rồi hãy đến, vẫn hưởng lương bình thường, tiền viện phí công ty thanh toán.”
Tim đột nhiên như bị vật gì va đập, đó là sự cảm động đã lâu không có. Từ lâu tôi không còn cảm động vì sự quan tâm của đàn ông.
Tôi từ từ quay người, bắt gặp ánh mắt ân cần của anh ta, xem ra người này tuy lạnh lùng nhưng không đến mức vô tình.
Bởi vì bình thường anh ta quá lạnh lùng, sự quan tâm bất ngờ đó làm tôi không khỏi ngạc nhiên, cảm kích mỉm cười, đầu hơi cúi, ngước mắt nhìn anh ta: “Cám ơn Lâm tiên sinh, vết thương của tôi không nặng, không ảnh hưởng đến công việc.”
“Được!” Anh ta cúi đầu xem tài liệu, không nói gì nữa, tôi lặng lẽ lui ra.
Vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi đã nghe thấy tiếng cười châm biếm của tiểu thư Triệu Thi Ngữ xinh đẹp: “Dạo này chăm chỉ pha cà phê thế!”
“Lâm tiên sinh bảo tôi mỗi tiếng mang vào một tách cà phê.”
Tôi biết phụ nữ hay đố kỵ nhưng để bụng một việc cỏn con như vậy, thật không thể hiểu.
Huống hồ Lâm Quân Dật đâu phải người đàn ông của cô ta, quản chặt phỏng ích gì.
Triệu Thi Ngữ bĩu môi, liếc xéo tôi bằng đôi mắt đẹp đánh màu nâu đậm: “Thật không ? Trước khi cô đến, mỗi ngày ông chủ chỉ uống một tách cà phê.”
Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ đố kỵ càng đáng sợ, nhưng không gì đáng sợ hơn phụ nữ vừa đẹp vừa đố kỵ.
Uống cà phê cũng gắn tôi vào, thật bái phục lối tư duy của cô ta.
Tôi lại hấp dẫn đến mức để mỗi tiếng có thể nhìn tôi một lần, ông chủ tình nguyện uống một cốc cà phê? Tôi chưa tự huyễn hoặc mình đến mức đó, vấn đề là anh ta không nhìn tôi lấy một lần, còn tôi cứ nhìn anh ta, không thể nào kiềm chế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực tình tôi cũng không hieeurswj việc này cho lắm. Anh ta yêu cầu cách một giờ đưa vào một tách cà phê, cà
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập