
phê Mandheling xuất xứ từ cao nguyên có đọ cao bảy trăm năm mươi đến một nghìn năm trăm mét so với mặt nước biển, giá không hề rẻ, mà mỗi cốc anh ta chie nhấp vài ngụm, có luc còn không chạm môi, pha nhà cũng không nên phá như thế.
Triệu Thi Ngữ thấy tôi chăm chú chỉnh sửa bản kế hoạch công việc Lâm Quân Dật yêu cầu, cũng không nói nữa, lại soi gương vuốt vuốt mái tóc đã quá hoàn mỹ, kéo cổ chiếc váy liền đã quá trễ xuống chút nữa, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa.
Rõ ràng nhan sắc của cô ta không phải để cho tôi thưởng thức, có điều không biết người cô ta muốn quyến rũ liệu có hiểu chút tâm ý đó…
Tôi dở tài liệu trên bàn, không tìn thấy biên bản cuộc họp, rụt rè hỏi Triệu Thi Ngữ: “Biên bản cuộc họp hôm trước có cần tôi chỉnh lại không ?”
“Cuộc họp à? Không cần, cuộc họp hôm đó đã bị hủy.”
“Tại sao?”
“Ai biết! Vừa bắt đầu, Lâm tiên sinh ra ngoài nghe điện thoại, quay về liền tuyên bố hủy bỏ.”
Điện thoại? Có phải điện thoại của tôi?
Tôi đang băn khoăn thì điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy với tốc độ nhanh nhất: “Xin chào, Công ty Bất động sản Lâm Quân Dật xin nghe.”
“Xin chào, tôi là người của ngân hàng Phát triển, xin hỏi tổng giám đốc Lâm Quân Dật có đó không ?”
“Chào ông, xin hỏi ông gặp Lâm tiên sinh có việc gì?”
“Chuyện vay vốn của quý công ty có vấn đề, chúng tôi tạm thời không thể phê chuẩn.”
“Ô, xin ông đợi một lát, tôi sẽ chuyển máy cho Lâm tiên sinh.”
Tôi nhanh chóng bấm máy nội bộ: “Lâm tiên sinh, điện thoại của ngân hàng Phát triển, muốn trao đổi với anh về vấn đề vay vốn.”
“Nối máy cho tôi.”
Tôi nối máy, bỏ điện thoại hai bên xuống, đèn tín hiệu máy đang hoạt động sáng gần hai mươi phút mới tắt.
Khi tôi mang cà phê vào lần nữa, Lâm Quân Dật đang đứng ngây người bên cửa sổ, nét mặt u ám.
Cũng phải thôi, công trình đã động thổ, hầu hết vốn đã đầu tư vào đó, ngân hàng lúc này lại từ chối cho vay, công ty sẽ xoay sở thế nào.
Không muốn quấy rầy anh ta, tôi đặt cốc cà phê xuống, định quay ra.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Triệu Thi Ngữ đâu?”
“Cô ấy cùng vời người của ban Công trình đến sở Xây dựng thành phố.”
“Cô giúp tôi hẹn gặp giám đốc ngân hàng, tôi muốn bàn chút việc vời ông ta.”
“Vâng.”
Nói vòng vo rất lâu với thư lý của giám đốc ngân hàng, tôi mới hẹn được thời gian để Lâm Quân Dật gặp ông ta.
Chiều hôm đó, tôi cùng Lâm Quân Dật đi gặp giám đốc ngân hàng như đã hẹn, nhưng đến nơi, ông ta lại có việc, bảo chúng tôi quay về.
Dây là sơ suất của tôi, lẽ ra phải liệu trước tình hình, gọi điện cho thư ký của ông ta xác nhận lại.
Tôi tưởng Lâm Quân Dật sẽ nổi giận, đùng đùng bỏ về, nhưng anh ta không làm thế.
Anh ta ngồi ngay ngắn trên sofa, châm thuốc hút.
Tư thế thật trang nhã, người hơi ngả về sau, một tay đặt hờ trên tay vịn sofa, tay kia lẫn trong khói thuốc, mười ngón tay thanh tú lẫn trong màn khói mỏng, thật đẹp.
“Lâm tiên sinh, xin lỗi, tôi đã sơ xuất.”
“Không liên quan đến cô, có một số người thích làm cao để chứng tỏ sự tôn nghiêm quý báu của mình…” Giọng anh ta nhỏ và trầm, không phải giận hay trách, nhưng rất lạnh…
Trong hoàn cảnh tương tự, người ta sẽ tự ái, nhưng anh ta hầu như không tỏ thái độ, không ngờ còn trẻ vậy mà đã có bản lĩnh trong cách ứng xử. Một người như vậy sau này sẽ làm nên sự nghiệp.
Gần một tháng làm việc bên cạnh Lâm Quân Dật, ngoài công việc, chúng tôi hầu như rất ít chuyện trò, cho nên tôi không biết anh ta thích nói chuyện gì, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cùng anh ta.
Nhìn cặp lông mày nhíu lại sau làn khói thuốc, mãi không dãn ra, tôi lại nhớ tới Trần Lăng.
Tôi chỉ nhìn thấy Trần Lăng hút thuốc một lần, đó là hồi học sơ trung, nhìn thấy anh trong đám khói thuốc mù mịt, cả người như bị nhuộm bởi thứ khói xám đó, bỗng thấy đau lòng, tôi nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”
Từ đó không thấy Trần Lăng hút thuốc nữa.
Chiếc gạt tàn trược mặt Lâm Quân Dật đã gần đầy đầu mẩu thuốc, anh ta vẫn không có ý định dừng lại.
Khi một người đàn ông có chí khí, nếu chìm trong nữ sắc tôi cũng không lấy làm lạ, nhưng chìm trong khói thuốc thì thật khó hiểu. Tôi tưởng chỉ những người đàn ông bất đắc ý chán đời mới mượn rượu, mượn thuốc giải sầu, Lâm Quân Dật ngang tàng, cuộc sống viên mãn, cớ sao cũng sầu muộn đốt thuốc liên tục.
Quả thật tôi không thể tiếp tục ngồi nhìn, buột miệng khuyên một câu: “Lâm tiên sinh, hút quá nhiều thuốc rất có hại cho sức khỏe!”
Ngón tay kẹp thuốc của Lâm Quân Dật khẽ cử động, tàn thuốc rơi lả tả.
Anh ta do dự một lát, dập tắt điếu thuốc, ngẩng nhìn tôi: “Cảm ơn!”
Ánh mắt Lâm Quân Dật như có ma lực nào đó khiến tim tôi khẽ lay động.
Không biết lấy can đảm từ đâu, tôi lại hỏi một câu vốn dĩ không dám hỏi: “Lâm tiên sinh là con một phải không ?”
“Phải!” Anh ta hơi thả lỏng người, lơ đãng tựa vào thành sofa, dửng dưng nhìn tôi.
Anh ta không có anh em. Điều đó khiến tôi thầm thở phào, may mà không có, nếu không tôi buộc phải từ bỏ công việc khó khăn lắm mới kiếm được.
Nhưng liệu có chuyện con riêng lưu lạc bên ngoài? Ví dụ Trần Lăng là con riêng của bố anh ta, từ nhỏ đã bị đưa vào cô nhi viện, hai anh em rất giống nhau, do