Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325691

Bình chọn: 8.00/10/569 lượt.

đầu lên kế hoạch từ tháng Mười

Một không?”

“Đúng vậy.” Đáp án không cần nói cũng biết.

Du Nhiên bỗng đứng lên, cái áo len rơi xuống đất, cô

lạnh lùng nói: “Khuất Vân, anh chắc chắn mọi việc sẽ phát triển theo dự tính

của anh thế sao?”

“Ý em là gì?” Khuất Vân hỏi.

“Tôi có thể không cần đứa bé!” Du Nhiên nổi giận nói.

“Lý Du Nhiên, nói ra miệng phải suy nghĩ cho kỹ.”

Trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng từ đường viền cơ thể Khuất Vân, khí lạnh dần

dần tràn ra.

“Trái Đất không cả ngày quay quanh anh, tôi cũng sẽ

không lần nào cũng phải làm theo yêu cầu của anh!” Thấy Khuất Vân nổi giận, Du

Nhiên cảm giác thật sảng khoái vì trả được thù.

Hung ác nói xong câu đó, Du Nhiên “bịch bịch” chạy lên

lầu, đóng cửa phòng, đi ngủ.

Chưa ngủ được mấy tiếng, một cảm giác đè nén rất mạnh

khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt, cô nhìn thấy nữ vương.

Không biết nữ vương ngồi xuống bên giường Du Nhiên từ

bao giờ, thấy cô tỉnh dậy, nữ vương liền vươn tay sờ bụng cô, nhẹ nhàng nói:

“Du Nhiên à, cháu trai bảo bối của mẹ đành giao cho con vậy, nếu thằng bé xảy

ra chuyện gì, con…”

Câu nói tiếp theo, nữ vương không nói hết, nhưng hiệu

quả còn kinh khủng hơn gấp vạn lần.

Sau khi nữ vương rời đi, lại là hiệu trưởng tới.

Gương mặt bánh bao kia cười đến sắp nứt ra: “Bạn Lý Du

Nhiên, cứ yên tâm sinh đi, tôi đảm bảo, bằng tốt nghiệp sẽ đúng giờ giao đến

tận tay bạn. Nhưng có một điều kiện, bạn phải mang cháu gái đến đổi.”

Một người muốn cháu trai, một người muốn cháu gái, Du

Nhiên khóc không ra nước mắt, có lẽ phải sinh một đứa gay mới có thể thỏa mãn

yêu cầu của bọn họ.

Bên này còn chưa giải quyết xong, không biết bố mẹ Du

Nhiên lấy tin tức từ đâu, từ Mỹ gọi điện về.

Lý Minh Vũ vừa lau nước mắt nước mũi vừa khuyên nhủ:

“Bố khổ cực cả nửa đời, khó khăn lắm mới chờ được một đứa cháu ngoại, Du Nhiên

à, sao con có thể nhẫn tâm khiến bố kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh như thế?”

Du Nhiên bắt đầu cảm thấy đau đầu, con xin bố, trong

bụng con mới là một cục thịt thôi.

Bạch Linh không oán giận, ngược lại còn rất hiểu cho

quyết định của Du Nhiên: “Con còn trẻ như vậy, vốn chưa có chuẩn bị về tư

tưởng, hơn nữa nguyện vọng học nghiên cứu sinh còn chưa hoàn thành, vì vậy, mẹ

sẽ ủng hộ mọi quyết định của con… Chỉ là, con của con và Khuất Vân nhất định sẽ

rất đáng yêu… Aizzz.”

Không thể không nói, chiêu lấy lùi để tiến này của mẹ

quả nhiên cao tay, một tiếng “aizzz” khiến Du Nhiên cảm thấy mình thật sự bất

hiếu đến cực điểm.

Thật ra nói không cần đứa bé này là do Du Nhiên giận

quá nói bừa thôi, là vì khiến Khuất Vân không dễ chịu nên mới nói.

Mà bây giờ, nếu thật sự làm như vậy, xem ra không cần

Khuất Vân ra tay, cô sẽ bị bố mẹ hai bên chém chết đến mức không thể đầu thai.

Trải qua một trận oanh tạc mệt nhọc, Du Nhiên ở trong

tình trạng kiệt sức, lúc này, trong căn phòng yên lặng bỗng vang lên một tiếng

“tinh” đã lâu không nghe thấy.

Quay đầu lại, ở cửa phòng, Du Nhiên nhìn thấy Khuất

Vân.

Anh, đang, mỉm, cười.

Giống như một con thú đã ăn no, nhàn nhãn mỉm cười

nhìn con mồi đang giãy dụa phí công vô ích.

Đây là bài học thứ hai mươi hai mà Khuất

Vân dạy cho Du Nhiên - Anh chàng giảng viên này, trước giờ luôn là cầm thú.




Đăng ký kết hôn đã cầm, tiệc cưới cũng đã làm, Du

Nhiên chính thức thở thành con dâu nhà họ Khuất.

Chuyện nghiên cứu sinh đương nhiên là hỏng bét, cố

gắng lâu như vậy, bỗng nhiên bị chôn vùi vì tư lợi cá nhân của Khuất Vân, Du

Nhiên không phục, có chết cũng không phục.

Vì vậy, thừa dịp mang thai, Du Nhiên bắt đầu liều mạng

hành hạ Khuất Vân.

Mỗi ngày nằm trên sô pha, bắt Khuất Vân xoa bóp không

ngừng nghỉ trong ba tiếng đồng hồ.

Buổi tối vừa xem ti vi vừa gác chân lên đùi Khuất Vân,

bắt anh cắt móng chân, mài da cho mình.

Mua kịch bản của “Đại Minh cung từ” về, nhắm mắt nghe

Khuất Vân đọc thật chậm, thật biểu cảm, nếu không sẽ không để anh nói chuyện

với cục cưng.

Một giờ sáng đánh thức Khuất Vân dậy, nói cô muốn ăn

mấy món nướng ở sạp hàng bên ngoài trường học, đợi đến khi Khuất Vân mua về lại

không thèm cắn một miếng, nói không muốn ăn rồi tiếp tục ngủ.



Bất kể yêu cầu quá đáng gì, Khuất Vân đều đáp ứng mà

không chớp mắt lấy một cái.

Ngoại trừ một chuyện – anh vẫn không cho Du Nhiên nhìn

trai đẹp.

Chỉ cần Du Nhiên có dấu hiệu nhìn trai đẹp, anh lập

tức bịt mắt cô, năm phút sau mới buông ra, khi đó, ngay cả góc áo trai đẹp cũng

không thấy đâu nữa.

Hôm nay, Du Nhiên vác theo cái bụng tròn vo đi cùng

Khuất Vân tới siêu thị bên ngoài trường học mua đồ ăn – tháng Sáu, bạn học đều

đã tốt nghiệp ra trường, Du Nhiên cũng không cần trốn tránh nữa.

Tới trước giá để mì ăn liền, Du Nhiên dừng lại, xúc

động nói: “Nếu không có gói mì ăn liền này, em nghĩ chúng ta cũng sẽ không ở

bên nhau.”

“Chưa chắc, lúc đó em càn quấy không coi ai ra gì, tóm

lại vẫn cứ rơi vào tay tôi.” Khuất Vân nói.

Lời này vì sao giống như đang đối phó với kẻ thù giai

cấp thế này? Du Nhiên bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, làm thế nào

anh lại biết dùng chiêu bác sĩ bảo c


Ring ring