
i, Du Nhiên thầm thở dài, ngay cả tỏ tình còn
nói được, còn giả vờ rụt rè cái gì?
Vì vậy, trong bóng tối, Du Nhiên rút cái tay đang cầm
bỏng ngô lại, bắt đầu vươn về phía bàn tay Khuất Vân.
Một centimét, lại một centimét, một centimét, Du Nhiên
căng thẳng, tim đập dồn dập, thảo nào người ta nói yêu đương rất tốn thể lực.
Thật vất vả mới tới gần mục tiêu, đôi mắt Du Nhiên
cong thành một đường cong gian xảo – bước tiếp theo, chính là dịu dàng đặt tay
mình vào lòng bàn tay ấm áp của Khuất Vân.
Ngay khi thú tính của Du Nhiên sắp thành hiện thực,
khóe mắt cô nàng thoáng nhìn thấy bàn tay Khuất Vân cũng chuyển động, giống như
là – muốn chủ động hành động cùng Du Nhiên.
Đáng tiếc không phải, mục đích Khuất Vân vươn tay
chính là đập một cái vào tay Du Nhiên, mà anh quả thật đã làm vậy.
“Đau!” Du Nhiên rụt tay lại, vẻ mặt như cô vợ nhỏ bị
ức hiếp: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Khuất Vân nhìn màn hình, bình tĩnh nói: “Trước tiên
lau sạch bơ trên móng vuốt của em đi.”
Du Nhiên: “…”
Cho dù nhận được đả kích lớn như vậy, Du Nhiên vẫn
muốn khẩn cấp nuốt Khuất Vân vào bụng như trước, ăn đến khúc xương cũng không
còn.
Đây là bài học thứ năm mà Khuất Vân dạy
cho Du Nhiên - Hội chứng Stockholm rất đáng sợ.
Du Nhiên ngồi trên bậc thang, tay chống cằm, nhìn
Khuất Vân đang chăm chú đọc sách trên sô pha, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Đẹp trai, quá đẹp trai.
Nước miếng của Du Nhiên chảy ra ào ào, anh chàng đẹp
trai này sau này sẽ là của một mình cô.
Nghĩ tới đây, Du Nhiên ngẩng đầu lên, bắt đầu cười to.
Nhưng nụ cười này có chút không thuần khiết.
Du Nhiên không phải là người có thể giấu được chuyện
gì trong lòng, vì vậy cô trực tiếp hỏi anh: “Khuất Vân?”
“Ừ?” Lông mày Khuất Vân nhướng lên, nhưng ánh mắt vẫn
nhìn quyển sách chằm chằm.
“Trước đây anh từng có bạn gái chưa?” Du Nhiên bắt đầu
điều tra tin tức.
“Từng có.” Khuất Vân là một người thẳng thắn, nhưng
cũng là một người không chịu bị thiệt: “Em thì sao? Đã từng có bạn trai chưa?”
“Coi như là có đi.” Du Nhiên trả lời có chút khó khăn,
dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Này, chúng ta cứ thế yêu nhau à? Vì sao em cảm
thấy hình như giữa chúng ta còn thiếu cái gì đó.”
“Có sao?” Khuất Vân hỏi cho có lệ.
“Này, nghĩ đến chuyện em là bạn gái của anh, anh có
vui không?” Du Nhiên hỏi.
“Cũng được.” Khuất Vân vẫn trả lời không mặn không
nhạt như trước.
Du Nhiên không nhịn được nữa, “thịch thịch thịch” chạy
xuống, giật lấy quyển sách trên tay Khuất Vân, ôm lấy mặt anh, chất vấn: “Nói
thật đi, vì sao anh lại đồng ý quen em?”
Trong đôi mắt sáng ngời của Du Nhiên phản chiếu gương
mặt bình tĩnh của Khuất Vân: “Bởi vì… em giống mèo.”
Nghe vậy, Du Nhiên nhất thời sợ đến mức rầm rầm lùi
lại ba bước, lùi đến góc tường rồi mới nói: “Lẽ nào… anh thích nhân thú?”
Khóe miệng Khuất Vân cong lên: “Em nghĩ tôi là người?”
Du Nhiên gật đầu, không sai, anh là thú mới đúng.
Ngay khi Du Nhiên đang cảm thấy vấn đề này vô cùng hợp
lý, Khuất Vân đột nhiên đưa ra một vấn đề: “Em đã làm bài tập thực tế xã hội
chưa?”
Du Nhiên cười hì hì: “Anh không phải bạn trai em sao?
Làm giúp em đi.”
Khuất Vân cười nhạt: “Tôi còn là thầy giáo của em nữa…
Khai giảng kỳ sau còn chưa nộp, mang đầu đến đổi.”
Du Nhiên thật sự không bị màn uy hiếp này dọa, cô nàng
đang nghĩ tới một chuyện khác: “Chuyện này, giờ nhìn lại, hai chúng ta thật
giống Dương Quá và Tiểu Long Nữ, tuy tuổi tác khác nhau nhưng bề ngoài đều đẹp
như nhau nha.”
Khuất Vân ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mắt trong suốt,
giống như bầu trời sa mạc, một lúc sau anh nói: “Nể mặt chúng ta đang hẹn hò,
tôi sẽ không đả kích em.”
Du Nhiên lại đã nghĩ đến một chuyện khác: “Anh nói
xem, nếu chúng ta bị nhà trường phát hiện, liệu có chết thành thây khô
không?... A, chuyện của chúng ta tạm thời giữ bí mật, anh thấy sao?”
Khuất Vân gật đầu: “Được, nhưng… em đang làm gì vậy?”
“Nhìn anh.” Du Nhiên trả lời thật thành thật: “Dùng
ánh mắt đưa tình để nhìn anh.”
Khuất Vân khẽ hít vào một hơi, sau đó đứng dậy.
“Anh đi đâu vậy?” Du Nhiên túm lấy góc áo Khuất Vân.
Khuất Vân từ trên cao nhìn xuống cô, cuối cùng phun ra
một câu: “Nhà vệ sinh… Sao, muốn đi cùng không?”
Du Nhiên lắc lắc góc áo, gương mặt ửng hồng, nhỏ giọng
nói: “Chưa gì đã thẳng thắn với nhau như vậy? Thật xấu hổ… Nhưng nếu anh đã có
lòng mời thì em cũng tới xem một chút đi.”
Khuất Vân “…”
Du Nhiên cứ như vậy ở lại nhà Khuất Vân, hai người đều
bất lực trong việc nấu nướng, chỉ có thể mỗi bữa đều ra ngoài mua hoặc tới nhà
hàng ăn. Dinh dưỡng quá thừa, Du Nhiên béo lên ba cân, nhưng nghĩ đến việc đã
tìm được chốn dung thân, cô nàng không có chút ý thức nguy cơ.
Trong khi ở đây, Du Nhiên luôn luôn tắt điện thoại,
cũng không biết sẽ có ai tìm mình.
Qua khoảng một tuần, Du Nhiên đoán chừng người kia đã
đi, liền mở di động ra.
Quả nhiên, có rất nhiều tin nhắn thông báo cuộc gọi
nhỡ, mà số của Thừa Viễn chỉ xuất hiện một lần.
Không cần nói nhiều, chỉ nhìn một chút đã hiểu rõ mọi
chuyện.
Vĩnh viễn đều như thế, anh ta chư