
a bao giờ làm bất cứ
chuyện gì dư thừa.
Những số còn lại chính là số của mẹ cô, Bạch Linh, Du
Nhiên đang định gọi lại, mẫu thân đại nhân đã gọi tới.
Trong giọng nói của Bạch Linh không có bất kì trách cứ
gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh con đi rồi, về đi.”
Ngắt máy, Du Nhiên thở dài một hơi.
“Sao vậy?” Bạn trai mới, Khuất Vân, hỏi.
“Em phải về.” Du Nhiên nói.
“Ừ.” Chỉ có một tiếng như thế, phát âm quá ngắn, Du
Nhiên không nghe đến bất cứ hàm nghĩa gì bên trong.
“Chẳng lẽ anh không có bất cứ cảm giác lưu luyến gì
với cô bạn gái này à?” Du Nhiên vô cùng bất mãn.
“Khoảng cách tạo nên cái đẹp.” Khuất Vân trả lời.
“Vô tình vô nghĩa.” Du Nhiên thay mặt Khuất Vân giải
thích ý nghĩa câu nói.
Khuất Vân nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Du Nhiên mím môi, bỗng giống như con mèo nhỏ, nhào tới
đẩy Khuất Vân ngã xuống sô pha.
“Em làm gì vậy?” Khuất Vân hỏi.
“Thật ra, trước đây em rất ghét anh.” Du Nhiên nhìn
thẳng vào mắt anh, ngón tay bắt đầu ngứa ngày, vô cùng muốn sờ dọc theo đường
viền hấp dẫn kia.
“Vậy sao? Thật sự không nhìn ra được.” Khuất Vân mỉm
cười.
Du Nhiên vươn tay nhéo khóe miệng anh, nghiêm túc nói:
“Nhưng hiện giờ tình cảm của em với anh đã khác, em nghiêm túc… Khuất Vân, anh
thì sao?”
Du Nhiên cứ như thế, nằm sấp trên người Khuất Vân,
thân thể hai người vô cùng gần sát, thậm chí có có thể cảm giác được cơn gió
khi anh chớp đôi lông mi, phất vào gò má cô, giống như những sợi lông tơ nho
nhỏ, mềm mại.
Khuất Vân không nói gì, anh chỉ chậm rãi ngẩng đầu,
đưa đôi môi tới gần môi Du Nhiên.
Không khí dường như trở nên vô cùng yên lặng, chỉ còn
tiếng canh nấm trắng đang ục ục sôi trong phòng bếp, sóng sánh, có chút ngọt,
có chút khét.
Ngay khi hai cánh môi mềm mại sắp chạm vào nhau, Du
Nhiên vươn ra một tay, đẩy mặt Khuất Vân ra.
“Tôi nghĩ…” Khuất Vân quay đầu lại, dương dương tự đắc
nói: “Em muốn hôn.”
“Trước khi hôn phải nắm tay.” Du Nhiên hừ nhẹ một
tiếng: “Không có văn hóa, thật đáng sợ, khinh bỉ anh.”
Nói xong, Du Nhiên chống tay lên ngực Khuất Vân, đè
một cái thật nặng, thuận thế đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, thản nhiên
khoác lên vai, nói: “Bạn gái anh phải đi trước, có việc thì gọi điện.”
Sau đó, Du Nhiên dũng cảm cất bước bỏ đi, nhưng vừa mở
cửa, cô đã nghe Khuất Vân gọi tên mình ở phía sau: “Du Nhiên.”
Chịu nói rồi, giọng nói còn thật dịu dàng.
Du Nhiên kích động, cuối cùng cũng ép được anh chàng
này nói ra tình cảm thật.
Cô tràn ngập kỳ vọng, quay đầu, dịu dàng nói: “Chuyện
gì vậy?”
Nếu lúc này Khuất Vân bảo cô ở lại, Du Nhiên nghĩ,
mình tuyệt đối sẽ đồng ý.
Nhưng, Khuất Vân mỉm cười, mỉm cười, rồi lại mỉm cười:
“Nhớ lấy, bài tập thực tế xã hội, khi khai giảng nhất định phải nộp.”
Du Nhiên: “…”
Bạch Linh không lừa Du Nhiên, Thừa Viễn quả thật đã
đi.
Đối với hành động trốn tránh của Du nhiên, Bạch Linh
cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cô về phòng nghỉ ngơi.
Du Nhiên nằm trên giường, nhìn trần nhà, trước mặt
không có bầu trời sao, còn chưa làm quen được.
Nghĩ vậy, Du Nhiên không nhịn được mà gọi điện cho
Khuất Vân: “Đoán xem em là ai?”
Tiếc rằng Khuất Vân không có hứng thú với trò trẻ con
này, thẳng thắn nói: “Không biết.”
Du Nhiên cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: “Anh đang
làm gì?”
Khuất Vân nói: “Nghe điện thoại.”
“Nhớ em không?” Du Nhiên vẫn bám cứng lấy không tha.
Khuất Vân nói: “Em mới đi chưa được hai tiếng.”
Liên tiếp hỏi ba vấn đề đều không nhận được câu trả
lời hài lòng, thậm chí còn không nhận được thái độ hài lòng, sự nhiệt tình của
Du Nhiên cũng tan biến mất một nửa.
“Khuất Vân.”
“Ừ?”
“Chúng ta là người yêu, đúng không?” Du Nhiên nhẹ
giọng hỏi.
“Em thấy sao?” Khuất Vân hỏi ngược lại.
Đáp án này khiến Du Nhiên im lặng.
Trong điện thoại không còn giọng nói của Du Nhiên, chỉ
có tiếng không khí lưu chuyển, vù vù, nghe không thoải mái.
“Sao vậy?” Khuất Vân cảm thấy Du Nhiên không giống
bình thường.
“Không, vừa rồi quá mệt mỏi, ngủ gật, hôm khác em lại
gọi cho anh.” Du Nhiên dùng những lời này kết thúc đoạn đối thoại.
Khi buông điện thoại, Du Nhiên liên tục lăn qua lăn
lại trên giường, không ngờ lăn đến mức rơi xuống đất, đau muốn nội thương, suýt
rớt nước mắt.
Đúng lúc này, gái Diệp gọi tới: “Bạn yêu, nhớ tớ
không?”
Nhìn gái yêu người ta này, thế này mới giống bạn trai
thật sự chứ, Du Nhiên chỉ có thể oán hận chính mình không có mắt nhìn người,
hoặc là tiêu chuẩn chọn người yêu quá kém.
“Nghe giọng cậu có vẻ không bình thường.” Gái yêu ngửi
ra mùi bất thường.
“Tớ có người rước rồi.” Du Nhiên thẳng thắn.
“Ai? Ai lại dũng cảm như thế, tớ phục sát đất.” Gái
Diệp vô cùng có hứng thú với bạn trai của Du Nhiên.
“Bạn giới thiệu, cậu không biết.” Sợ gái yêu lắm mồm,
Du Nhiên nghĩ tạm thời chưa thể nói mọi chuyện cho cậu ta.
“Có người rước là tốt rồi, nhưng nghe giọng nói của
cậu cũng không bình thường lắm, nhất định lại có chuyện gì phải suy nghĩ rồi,
tới đây, tới đây, nói mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tớ nghe, để người ngoài
phân tích kỹ càng xem thế nào.” Sở thích hàng đầu của gái Diệp là hóng bát