80s toys - Atari. I still have
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325754

Bình chọn: 8.5.00/10/575 lượt.

quái, thứ hai là bát quái, thứ ba là thứ nhất và thứ hai cộng lại.

Du Nhiên thở dài: “Lần này là tớ thổ lộ với anh ấy

trước.”

Gái Diệp lắc đầu: “Tối kỵ.”

“Không cần nói nghiêm trọng như thế chứ.” Tim Du nhiên

nhảy lên một cái.

“Tớ hỏi, có phải trong khi hai người hẹn hò, cậu là

người nói nhiều hơn không?” Gái Diệp hỏi.

“Đúng.” Du Nhiên gật đầu.

“Có phải anh ta luôn ôn hòa với cậu không?” Gái Diệp

lại hỏi.

“Đúng.” Du Nhiên lại gật đầu.

“Có phải anh ta chưa từng nói yêu cậu, đúng không?”

Gái Diệp hỏi một câu cuối cùng.

“… Đúng.” Trái tim Du Nhiên bị mấy câu hỏi này chọc

đau: “Điều này có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là cậu đối với anh ta là có cũng được mà

không có cũng chẳng sao, bên cạnh anh ta, có thêm cậu cũng không nhiều mà thiếu

đi cậu cũng không ít. Cậu đã chủ động thổ lộ rồi mà anh ta cái gì cũng không

nói, cứ kiếm một cô bạn gái nấu cơm giặt quần áo rồi tính sau.” Gái Diệp nói

chuyện lúc nào cũng không biết vuốt mặt nể mũi.

Nghe vậy, trái tim Du Nhiên thật lạnh, một lúc sau, cô

nàng hỏi: “Vậy… Tớ nên làm gì bây giờ?”

“Chia tay, chia tay đi, loại bạn trai này, có cũng vô

dụng.” Gái Diệp còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Tháng bảy vốn là mùa chia ly nha.”

“Chờ một chút.” Du Nhiên đã nhận ra có điều gì đó

không đúng: “Có phải gần đây cậu mới thất tình không, nên mới muốn tớ chết

chung?”

Gái Diệp bắt đầu ha ha cười: “Sao có thể, ha ha, ha

ha.”

Du Nhiên biết, tuy động cơ của gái Diệp không thuần

khiết, nhưng lời của cậu ta cũng không phải vô lý, trong mối quan hệ với Khuất

Vân, quả thật cô là bên dành nhiều tình cảm hơn.

“Đời người ngắn ngủi, nể tình bạn bè đã lâu, mau tới

du ngoạn giải sầu với tớ.” Gái Diệp nói.

Du Nhiên cho rằng vấn đề giữa cô và Khuất Vân cần có

thời gian để suy nghĩ kỹ xem nên giải quyết thế nào, vì vậy, cô đồng ý lời đề

nghị này.

Có lẽ Khuất Vân cũng sẽ không tìm cô, Du Nhiên không

thông báo cho anh, cầm hành lý lên, lại ra khỏi nhà.

Nhưng Du Nhiên không ngờ gái Diệp thật sự muốn dẫn

mình đi du ngoạn, lại còn là Hoa Sơn.

Du Nhiên không phải Lệnh Hồ Xung, nhìn ngọn núi kia,

chân bắt đầu run lên, nói thế nào cũng không chịu trèo lên.

Không còn cách nào khác, gái Diệp đành kéo Du Nhiên

vào nhà trọ dưới chân núi nghỉ hai ngày, chấp nhận để Du Nhiên an ủi trái tim

đau thương.

Nhưng an ủi hai ngày, Du Nhiên cứ hở ra một lát là lại

lên mạng, rảnh được một giây là cầm điện thoại đờ người nhìn màn hình.

Gái Diệp quyết định hạ độc thủ: “Đang đợi anh ta gọi

tới à?”

“Không.” Du Nhiên nghĩ một đằng nòi một nẻo, hai ngày

này, cô vẫn mong chờ Khuất Vân chủ động gọi tới, nhưng từ đầu tới cuối, người

ta không thèm nhớ đến mình một lần.

“Bắt đầu hận anh ta rồi chứ?” Gái Diệp hỏi.

“Ừ.” Lần này Du Nhiên nói thật, cuối cùng cũng vì yêu

mà sinh hận.

“Tớ có một cách có thể khiến anh ta để ý đến cậu.” Gái

Diệp nói.

“Cách gì?” Du Nhiên nhướng mày.

“Đứng trên sườn núi Hoa Sơn, hét to tên anh ta, sau đó

nhảy xuống.”

“Sau đó thì sao?”

“Tớ sẽ ở bên cạnh quay lại quá trình này, cho anh ta

xem, khiến cho anh vĩnh viễn nhớ có một cô gái vì anh ta mà bỏ mình… thế nào?”

Bởi vì đã biết những kẻ bên cạnh không ai không ác

độc, Du Nhiên cũng không tức giận, nhưng trong lòng không khỏi bật ra một suy

nghĩ: nếu mình thật sự nhảy xuống, không biết Khuất Vân có đau lòng hay không.

“Đi thôi, đi thôi, leo lên đỉnh núi, chúng ta lại bàn

bạc xem đi đâu chơi tiếp.” Gái Diệp cầm ba lô lên đưa cho Du Nhiên, kéo cô nàng

lên núi.

Du Nhiên cúi đầu, ỉu xìu đi tới trước, mới đi được vài

bước, gái Diệp đi phía trước đột nhiên dừng lại, Du Nhiên không dừng kịp, mặt

đập thẳng vào cái mông cậu ta.

“Cậu có tin tớ cắn rụng mông cậu không?” Du Nhiên xoa

mũi.

“Cậu có tin tớ nhìn thấy một người còn kinh khủng hơn

cả ác mộng của cậu không?” Gái Diệp lùi lại, hạ cái mông xuống.

Du Nhiên không hiểu, vươn cổ, tầm nhìn lướt qua người

gái Diệp, hướng lên trên.

Khủng khiếp, trên con đường phía trước, có một người

đàn ông.

Chính là người giữ chức bạn trai hiện tại của Du Nhiên

– anh chàng giảng viên Khuất Vân.

Du Nhiên lùi đầu về sau cái mông gái Diệp, dùng sức

dụi mắt.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Gái Diệp lên tiếng: “Du Nhiên, nhắc một câu, tớ có cảm

giác muốn xì hơi.”

Trời đất bao la, không có cái gì có uy lực đáng sợ hơn

mùi thối, Du Nhiên lập tức nhảy ra từ phía sau gái Diệp.

Vừa nhảy ra, mục tiêu hoàn toàn bại lộ, mà Du Nhiên

cũng nhìn thấy rõ Khuất Vân.

Khuất Vân mặc một bộ quần áo thể thao, lưng đeo một

cái ba lô lớn, trang bị leo núi điển hình, trên phông nền núi xanh, gương mặt

anh càng thêm mềm mịn.

Du Nhiên là một cô nàng háo sắc, chỉ cần liếc mắt nhìn

thấy như vậy, cô nàng đã hoàn toàn tha thứ cho sự lạnh lùng trước đây của Khuất

Vân, cũng không suy nghĩ nhiều, thở hổn hển bước nhanh tới bên cạnh anh, hỏi:

“Thật khéo, sao anh cũng tới đây?”

Trong đôi mắt Khuất Vân có trời xanh mây trắng, có cảm

giác thanh bình như suối chảy từ đỉnh núi xuống, nhưng ánh mắt này quá mức bình

tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho Du Nhiên cảm giác bị găm đứng ngay tại