
lòng nhìn cậu
rơi xuống địa ngục.” Gái Diệp tận tình khuyên bảo: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy
đã hoàn toàn đánh mất bản thân hay sao?”
“Chẳng thấy gì.” Du Nhiên nói không chút lo lắng.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mỗi lần đối đầu với Khuất
Vân đều có kết quả là chịu thua hay sao?” Gái Diệp tiếp tục.
“Có lẽ là… tính tình tớ tương đối dễ chiụ.” Tuy đang
ăn kem nhưng vì bị ép hỏi mà trên trán Du Nhiên vẫn toát ra một tầng mồ hôi.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu hoàn toàn không biết
gì về quá khứ của anh ta hay sao?” Gái Diệp tung ra thứ thuốc độc nhất, Hạc
Đỉnh Hồng.
“Quá khứ của anh ấy, rất trong sáng, rất trong sáng…
vô cùng trong sáng.” Du Nhiên nghĩ nhất định là cây kem trên tay quá lạnh, lạnh
đến mức lưỡi của cô không nếm được mùi vị nữa.
“Thật không? Khó nói đúng không? Cậu đã từng kiểm tra
chưa?” Gái Diệp bắt đầu liếc mắt ra hiệu.
“Tớ và anh ấy, tạm thời còn rất trong sáng, rất trong
sáng… vô cùng trong sáng.” Cuối cùng Du Nhiên cũng ăn xong cây kem, rút cây gỗ
từ trong miệng ra.
“Nghe giọng điệu của cậu giống như thật bất mãn với
chuyện tạm thời trong sáng này.” Gái Diệp đúng là rất hiểu lòng người.
“Đúng vậy.” Du Nhiên rất thành thật.
“Nếu đã vậy, làm thế nào cậu biết quá khứ của anh ta
trong sáng?” Gái Diệp nắm lấy điểm đấy không buông.
“Nhắc cậu một câu.” Du Nhiên nói: “Có một thanh đao
rất nhọn, rất lợi hại đang chọc vào lưng tớ.”
“Đúng là một tên trọng sắc khinh bạn.” Gái Diệp khinh
bỉ.
“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người nào đó vì mua quà tặng
bạn trai, chẳng phải lúc đó đã lừa một tháng sinh hoạt phí của tớ đấy sao?” Du
Nhiên yếu đuối nhìn gái Diệp.
“Để báo đáp ân tình này của cậu, tớ chấp nhận nguy cơ
bị Khuất Vân truy sát cũng phải nói cho cậu một việc vô cùng quan trọng.” Gái
Diệp trở lại vẻ nghiêm túc: “Chú ý lắng nghe là được rồi, hôm trước, tớ nhìn
thấy Khuất Vân nhà cậu và một cô nàng ngồi trong quán cà phê Starbucks, từ ánh
mắt bọn họ nhìn nhau, tớ có thể khẳng định… quan hệ giữa bọn họ không bình
thường.”
Thứ tinh hoa được cô đọng từ chủ nghĩa tư bản áp bức
bóc lột – Starbucks.
“Cô ta thế nào?” Du Nhiên chất vấn: “So với tớ, ai đẹp
hơn, ai có khí chất hơn?”
Gái Diệp dùng một ánh mắt thương hại nhìn bạn tốt của
mình: “Thật sự muốn tớ nói ra à?”
“Quên đi.” Du Nhiên dùng lý trí ngăn cản bạn tốt.
Nói xong, Du Nhiên chắp tay sau mông, thong thả bước
qua bước lại trong phòng.
“Cậu có tính toán gì không?” Ánh mắt gái Diệp sáng lấp
lánh, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Mà Du Nhiên cũng chẳng phụ sự kỳ vọng của cậu ta, sau
khi đi quanh vài vòng, rốt cuộc cũng hạ một quyết định trọng đại: “Tớ muốn ép
anh ấy phải nói thật.”
Một giây trước khi Du Nhiên lao ra khỏi phòng, gái
Diệp dặn dò: “Nể mặt tớ có lòng thông báo tin tức khẩn cấp cho cậu, nghìn vạn
lần đừng có nói cho Khuất Vân là tớ nói với cậu nhé.”
“Yên tâm đi.” Du Nhiên hứa hẹn: “Có chết tớ cũng không
khai ra cậu.”
“Diệp Hồng nói với em anh và một cô gái thân mật uống
cà phê trong quán Starbucks số 13? Chuyện này có thật không?!” Du Nhiên đá văng
cửa nhà Khuất Vân, trực tiếp bán đứng bạn bè.
“Diệp Hồng? Chính là cậu trai lần trước tôi đã bảo em
ít qua lại với cậu ta?” Khuất Vân nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, trên đùi đặt
một chiếc máy tính xách tay, đang soạn bài.
“Gái Diệp có phải cậu trai hay không không quan trọng,
quan trọng là rốt cuộc anh có đến Starbucks với một cô ả như cậu ấy nói không?”
Du Nhiên hỏi.
“Nếu là thật thì sao?” Khuất Vân hỏi ngược lại: “Em sẽ
làm gì?”
“Em sẽ nguyền rủa anh!” Du Nhiên không cam lòng: “Lần
trước em bảo anh dẫn em đi ăn mì, anh ra sức từ chối, nay lại dám đi uống
Starbucks với người đẹp, anh thân là nhà giáo nhân dân, vì sao không ủng hộ ẩm
thực trong nước, ngược lại còn giúp bọn tư bản chủ nghĩa từng xâm lược nước ta
gia tăng thu nhập?”
“Sửa lại một chỗ, không phải tôi ghét ăn mì, mà là
không thích ăn mì với em.” Khuất Vân thản nhiên nói.
“Vì sao?” Du Nhiên cảm thấy mình bị đối xử bất công.
“Bởi vì khi em ăn luôn thích hút mì, khiến nước mì bắn
lên mặt tôi.” Ngón tay Khuất Vân không ngừng, tiếp tục gõ chữ.
“Đừng có chuyển chủ đề!” Du Nhiên bước nhanh tới trước
mặt Khuất Vân, sập máy tính lại: “Nói rõ tất cả cho em, gái Diệp của em nói có
đúng không? Có đúng là anh có hành động thân mật với người phụ nữ khác không,
nếu phải, cô ta họ tên là gì, nhà ở đâu, đã phát triển với anh tới mức độ nào?
Nếu không phải, vì sao gái Diệp phải đổ oan cho anh, mời anh phân tích rõ đầu
đuôi nguyên nhân.”
Khuất Vân ngẩng đầu, nhìn về phía Du Nhiên, giống như
nhìn một đứa trẻ cố tình gây sự, một lúc lâu sau, anh vươn tay về phía vành tai
cô bạn gái, sờ sờ mạnh tay: “Trước khi trả lời câu hỏi của em, em trả lời một
câu hỏi của tôi.”
“Chuyện gì?” Du Nhiên hỏi.
“Bài tập thực tế đã làm chưa?” Dường như Khuất Vân rất
chú ý tới vấn đề này.
“Đã làm, cũng đã nộp.” Du Nhiên ưỡn ngực.
“Là cái này?” Khuất Vân rút ra một tờ giấy trong tập
tài liệu bên cạnh, lẩm bẩm: “Giúp hàng xóm lấy báo, đỡ bà lão qua đường, làm
việc nhà.”
Đọc xong, Khuất Vân ngẩng