
èng rồi lại đến...
Du Nhiên sáng sớm đã bị lôi dậy lúc này đang buồn ngủ,
mí trên và mí dưới giống như Bạch Nương Tử và Hứa Tiên trước tháp Lôi Phong,
sống chết phải ở bên nhau.
Đúng lúc này, Du Nhiên bỗng cảm giác được một luồng
hơi lạnh quen thuộc từ bên phải thổi tới, thấm vào hơn một nửa cơ thể cô.
Du Nhiên giật mình một cái, vô thức ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy một ánh sáng trắng chói mắt.
Khuất… Vân.
Toàn thân Du Nhiên bắt đầu chuyển sang trạng thái đề
phòng, hô hấp cũng tự động điều chỉnh thành 30 giây một lần.
Một nhân vật có danh tiếng nào đó đang thao thao bất
tuyệt trên bục diễn thuyết, dạt dào tình cảm mà hồi tưởng về quá khứ quang vinh
của trường, còn trong cơ thể của Du Nhiên ở dưới sân lại là một vũ trụ nhỏ hỗn
loạn.
Công kích, phòng ngự, hay là chạy trốn?
Trong khi đang chọn phương án cho mình, Du Nhiên không
ngừng di chuyển thân thể ra xa khỏi Khuất Vân.
Cuối cùng, vẫn là Khuất Vân xuất chiêu trước: “Nghe
nói em tham gia 800 mét nữ?”
Giọng nói không nhanh không chậm, giống như đang nói
“hôm nay thời tiết thật tốt” vậy.
Phải một lúc sau Du Nhiên mới ý thức được rằng anh ta
đang nói với mình.
Du Nhiên ngừng lại mười giây rồi mới thản nhiên trả
lời: “Vâng, thì sao ạ?”
Bên tai Du Nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, không
cần dùng mắt nhìn cô cũng biết lúc này khóe môi Khuất Vân đang mím lại như một
khe suối.
Tiếp theo, Khuất Vân yên lặng bỏ đi.
Cẩn thận tính toán lại, hình như đây là lần đầu tiên
bọn họ có một cuộc đối thoại có vẻ bình thường.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt hai người đều nhìn đến những
nhà lãnh đạo trên sân khấu, những người xung quanh không ai phát hiện ra một
trận chiến trong thầm lặng đã kết thúc giữa bọn họ.
Bầu trời đầy mùi thuốc súng nhưng hoàn toàn không có
một tiếng động.
Không biết ông Trời có cố ý thử thách bọn họ hay không
mà mấy ngày diễn ra đại hội thể thao này nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt,
cho dù ngồi trong bóng râm vẫn cảm thấy oi bức không chịu nổi.
Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới, như một miếng
băng gạc rất dày, che kín làn da của người ta, từng lỗ chân lông thấm đầy mồ
hôi, dính dính khó chịu.
Du Nhiên tay trái cầm que kem, tay phải cầm quạt, vậy
mà vẫn nóng đến muốn bốc hơi.
Không chỉ nóng, Du Nhiên còn cảm thấy rất bực bội.
Bởi vì ngồi dưới cầu thang ngay trước mặt cô chính là
sinh vật thần bí dù tất cả sinh vật trên Trái Đất đều diệt vong cũng không rụng
một sợi tóc, Khuất Vân.
Chủ nhiệm khoa của Du Nhiên gần đây phải đi học tiến
sĩ, bận tối mày tối mặt, vì vậy giao toàn bộ khoa của bọn họ cho Khuất Vân để
ý.
Bực bội, chỉ cần nhìn thấy một sợi tóc của Khuất Vân
là Du Nhiên đã cảm thấy bực bội.
Du Nhiên không thích để tâm đến những chuyện vụn vặt,
vì vậy cô chủ động hướng ánh mắt ra sân vận động, muốn dời đi sự chú ý.
Trên khoảng sân nóng như lửa, một trận đấu đẩy tạ của
cả nam lẫn nữ đang được tiến hành, một nữ sinh lưng hùm vai gấu vận nội công,
dễ dàng ném quả tạ tới chân trời, quả tạ hóa thành một điểm đen trên bầu trời
trong xanh.
Du Nhiên cắn một miếng kem – bội phục.
Sân đấu nhỏ dài hình chữ nhật bên kia, một nam sinh
đang run rẩy nâng lên quả tạ như nặng nghìn cân so với cậu ta, dùng hết toàn bộ
sức lực, đang định ném nó ra ngoài thì nghe “rắc” một tiếng giữa không trung,
cổ tay nhỏ như đậu que trật khớp.
Du Nhiên quạt mạnh vài cái – thông cảm.
Mà lúc này, nữ King Kong vừa mới thắng trận đấu vừa
rồi lập tức nhào tới chỗ chàng trai Hàn Quốc, kéo anh ta vào trong lòng, nước
mắt nước mũi hô to lời thoại: chồng yêu của em, đừng bỏ em một mình.
Du Nhiên nghẹn ngào – Thật là củ cải với lá cải, một
đôi trời sinh.
Thật vất vả mới chuyển được suy nghĩ sang hướng khác,
phiền toái đã tự động tìm tới cửa.
Khuất Vân quay đầu lại, gọi tên Du Nhiên: “Nước khoáng
sắp hết rồi, phiền em đi mua giúp một bình nhé.”
“Vì sao… lại là tôi?”
Trong giọng nói Du Nhiên đầy vẻ đề phòng.
“Bởi vì… chỉ có một mình em có vẻ nhàn hạ.” Khuất Vân
mỉm cười, kính mắt lại vang lên một tiếng “tinh”, tia sáng lóe lên.
Du Nhiên không có cách nào phản bác.
Bởi vì hot boy của trường sắp tham dự cuộc thi chạy
100 mét nam nên các bạn học nữ đều đã chạy tới bên cạnh sân chiếm chỗ.
Bởi vì hot girl của trường sắp tham dự cuộc thi bơi
ếch 100 mét nữ nên các bạn học nam cũng đã chạy đến cạnh hồ bơi vừa chảy nước
miếng vừa nghển cổ nhìn.
Nhìn đi nhìn lại, quả thật chỉ có một mình Du Nhiên là
có vẻ nhàn rỗi.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên cằm Du
Nhiên xuống mặt đất.
Một bình nước khoáng, cô có thể khiêng nổi hay sao?
Du Nhiên luôn cho rằng, nếu đã có người đẩy mình xuống
nước thì phải kéo cả hắn theo mới bõ tức.
Vì vậy, cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, rồi nói: “Tôi chỉ
là một cô gái yếu ớt, năng lực hữu hạn, mời anh đi cùng với tôi.”
Khuất Vân mở miệng, phun ra hai chữ: “Không được.”
“Vì sao?” Du Nhiên híp mắt nhìn.
“Bởi vì.” Khuất Vân chậm rãi lùi về dưới bóng râm,
ngón tay hất hất tóc trên trán, dùng một giọng điệu rất tự nhiên mà nói: “Tôi
sợ cháy nắng.”
Nhìn khóe miệng như khe suối củ