XtGem Forum catalog
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322854

Bình chọn: 10.00/10/285 lượt.

khích anh, bằng

không, sao anh có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở cổ? ! Nhớ không? ! Nếu

lúc đó, người em gặp không phải là anh? ! Làm sao đây? !”

Phải dùng cách này để nhắc nhở cô ư? !

Bối Bối phát giận. . .

“Vậy anh ở nước Mĩ hơn hai mươi năm, có vì em mà thủ thân như ngọc không? ! Hả? !”

“Đi xuống ăn cơm, ông nội và mẹ đang chờ chúng ta!”

“Ê. . . Đừng chạy! Nói mau, đêm đó anh có phải là xử nam hay không? ! Hả? !”

“. . .”

“Ê. . . Không được giở trò vô liêm sỉ. . . A, đừng. . .”

Được rồi, về việc Tỷ yêu nghiệt có phải là xử nam hay không, chờ bọn họ kết hôn xong chúng ta lại quay lại thảo luận.

Chúng ta chỉ cần biết rằng cặp đôi này sẽ sống hạnh phúc cả đời là được rồi!

HẾT

(*phiên ngoại này là cầu nối giữa pé Pup với Pa >:D< So sweet :* )

Vương Mỵ đạp xe từ chợ trở về, phía trước giỏ xe chứa rất nhiều thực phẩm tươi nguyên.

Ngày thường vì bận rộn đi làm, thức ăn ở nhà trẻ chưa chắc đã đầy đủ

dinh dưỡng, cô thừa dịp ngày chủ nhật được nghỉ ở nhà làm hoành thánh

cho Bối Bối đổi món. Cô cũng biết con của mình là đứa trẻ kén ăn.

“Tiểu Vương, đã về rồi?”

“Vâng, cô Lý.” Vương Mỵ cười chào người phụ nữ trung niên đứng ở phía trong vườn rau xanh. “Cô Lý, cô có nhìn thấy Bối Bối nhà cháu hay

không? Cháu nhờ Danh Danh trông giúp.”

Bà Lý cầm bình tưới, vừa tưới nước lên rau xanh vừa nói: “Buổi sáng

lúc cô ra ngoài còn thấy Danh Danh mang theo Bối Bối chơi trốn tìm ở kho thóc, thoáng cái giờ đã không thấy đâu rồi a…”

Ánh mắt bà Lý nhìn qua lại một hồi, lau bàn tay ướt nước tiến lại gần chỗ Vương Mỵ nói nhỏ: “Tiểu Vương, nghe nói mẹ của Danh Danh chưa lấy

chồng mà đã sinh ra thằng bé, cho nên bị người thân đuổi ra khỏi nhà,

mang theo thằng bé đến Thái Dương cung? Cháu cùng cô ấy là chỗ quen

biết, cháu nói chuyện này có phải thật hay không?”

Những năm này, phụ nữ chưa lấy chồng mà đã có con là chuyện bị người

đời khinh ghét. Phụ nữ chưa chồng mà đã sinh con luôn bị người người

mắng nhiếc, lên án.

Bà Lý là người tốt, nhưng lại thích đưa chuyện, nếu đem chuyện của

Thư Hinh nói cho bà biết, chỉ sợ khắp Thái Dương cung không ai là không

biết.

Vương Mỵ hơi nhíu mày, nhưng vẫn thản nhiên cười: “Cô Lý, mấy năm

trước Trung Vĩ ra đi, để lại cháu cùng Bối Bối một mình ở nơi này. Cô

cũng biết một mình nuôi con là chuyện không hề dễ dàng, cháu làm sao có

thể hỏi cô ấy những chuyện này, có phải hay không?”

Bà Lý suy nghĩ một lúc, Thư Hinh mang theo con nhỏ chuyển tới Thái

Dương cung chưa đến một năm, có lẽ cũng giống như Vương Mỵ chồng chết

vất vả nuôi con một mình. Ở khu nhà Thái Dương cung vì sao lại có tới

hai người phụ nữ số khổ như vậy? Đều tuổi trẻ xinh đẹp nhưng lại nuôi

con một mình.

Bà Lý càng nghĩ càng thấy thương cảm cho hai người, liên tục lắc đầu: “Ai……. Đều là số mệnh đã định. Thằng bé Danh Danh nhìn cũng rất sáng

sủa, thông minh, lớn lên chắc sẽ rất đẹp trai a. Chắc chắn là di truyền

từ cha rồi. Lúc nãy thấy thằng bé ôm Bối Bối đi ra, không biết hai đứa

làm gì mà mặt mũi đỏ bừng bừng, trông thật đáng yêu.”

Nói xong, bà Lý bỗng nhiên hưng phấn kéo tay đuổi theo Vương Mỵ đã đi về phía cửa nhà, vẻ mặt buôn chuyện thì thầm nói: “Danh Danh hình như

có ý với Bối Bối nhà cháu nha. Có phải đã thích con bé rồi hay không?

Lúc nào cũng thấy hai đứa nhỏ dính chặt lấy nhau như đường như mật. Một

đứa đẹp trai một đứa xinh gái, cô nghĩ hay là cháu cùng Thư Hinh cho hai đứa đính ước đi, sớm trở thành người một nhà.”

Vương Mỵ bật cười: “Aiz…… thời buổi này đã là những năm bao nhiêu rồi mà còn muốn đính ước ạ? Cô Lý, cô cũng nghĩ nhiều quá rồi, Bối Bối nhà

cháu mới bốn tuổi, Danh Danh cũng hơn mười tuổi thôi. Hai đứa trẻ chơi

với nhau thì có thể có cái gì nha!” Vừa nói chuyện, Vương Mỵ vừa mang

mấy túi đồ vào nhà.

Bà Lý không đồng tình: “Tiểu Vương, cháu không nhận ra Danh Danh

không giống với những đứa trẻ khác. Thằng bé này có thể là sói con đó

nha, ánh mắt đó vừa nhìn đã biết lớn lên sẽ rất có tiền đồ. Cháu không

thể không nghe trưởng bối nói, không bằng sớm đính ước cho hai đứa nhỏ,

nếu không cô giúp Kì Kì nhà cô đi trước một bước.”

“Mau a…… Cô mau đi đính ước đi……” Vương Mỵ cất đồ ăn vào nhà, sau đó quay ra, cười tiễn bà Lý.

“Dì Mỵ.” Thanh âm trong trẻo không phân biệt là của bé trai hay bé

gái từ ngoài cửa vang lên. Vương Mỵ ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn thấy

một đứa bé trai mặc áo trắng quần màu xanh đang dắt tay một bé gái mặc

đồ lụa mỏng đứng ở cửa.

Cô đứng dậy, lau tay, đi qua ôm lấy Bối Bối, rồi lại quay sang hỏi bé trai: “Danh Danh, mẹ của cháu đã về chưa?”

“Vẫn chưa. Mẹ cháu dạy đàn dương cầm ở CổNam, cách nơi này rất xa.

Cháu bảo mẹ buổi trưa không cần trở về, buổi chiều còn có buổi dạy nữa,

tránh đi về nhiều lần.”

Ngay cả CổNamở nơi nào thằng bé cũng đã biết. Vương Mỵ cười hiền hỏi lại: “Vậy buổi trưa cháu ăn gì?”

“Có lẽ là tự mình rang cơm, hoặc là ở chỗ bác Trương hoặc bà Lý ăn gì đó.” Thằng bé nhìn lướt qua mấy đồ đặt trên bàn, ngẩng đầu cười nói:

“Nhưng mà bây giờ cháu nghĩ có thể ở nhà của dì Mỵ ăn hoành thánh.”

Nhìn đôi mắt đen tỏa sáng c