
đúc!! Bọn họ là người một nhà!
Mà ở cùng một văn phòng với Mardi lâu như vậy, cô không hề nhận ra,
Bối Bối trừng lớn hai mắt, giận run người, ngón tay run run chỉ vào cô
quát: “Mardi! Cô là gián điệp còn chưa tính, thế nhưng lại còn bày trò
khảo nghiệm tôi?!”
Tiểu Đại đứng dậy phủi phủi người, bày ra một đáng đứng kiểu người mẫu ảnh.
Một tay chống nạnh, một tay hất tóc ra đằng sau rất chuyên nghiệp, hướng Bối Bối nháy nháy mắt, môi đỏ mọng mở ra:
“Không cần bị ta mê hoặc a, ta chỉ là cái bình hoa!”
Phốc……
Đứa nhỏ đáng chết này!
Bối Bối phun máu tươi……
Trong đầu Bối Bối lúc này hiện ra hình ảnh lúc mới gặp Tiểu Đại, rưng rưng nước mắt làm dung động lòng người, chỉ có điều khi đó cô ấy mang
theo kính sát tròng, cho nên đôi mắt không phải là màu lam như bây giờ.
Nhớ tới kính sát tròng, Bối Bối đột nhiên nhớ lại đợt đi phát triển ở thành phố H, cô và Tiểu Đại ở cùng một phòng, nhưng cũng không phát
hiện điểm này.
Lại nối liền với sự kiện “Ta là Keroro” lúc trước, cộng thêm ánh mắt
hồn nhiên như nai Bambi của Tiểu Đại, mọi người không hề phòng bị, lột
một tầng lại một tầng da của Tiểu Đại, cũng không thể dự đoán được
“Keroro” này có uy lực cường đại đến thế!
Làm cho cô hồn phi phách tán. . .
Khó trách toàn bộ tư liệu đều bị đối phương nắm giữ trong tay, khó trách cô phải trải qua bao gian khổ cực nhọc như vậy!
Bối Bối khóc không ra nước mắt, đau khổ ở trong lòng kêu to lần nữa:
Địa Cầu thật sự quá nguy hiểm! Người ngoài hành tinh cũng không muốn
tiếp tục tới nơi này sinh sống!
Tiểu Đại nịnh nọt bổ nhào vào người Bối Bối: “Sếp Bối. . .”
Bối Bối nhìn khinh bỉ: “Trong mắt cô có sếp Bối này ư? Có thể tìm phóng viên báo lá cải đến phá hủy kế hoạch của tôi!”
Tiểu Đại càng nịnh nọt hơn, vịn lấy hai vai của cô: “Sếp Bối, xin
ngài bớt giận. Người ta cũng là vì giúp ngài thôi mà! Không làm như vậy, ngài và anh Hà Di sao có thể kết hôn nhanh như vậy được? ! Ha ha. . .”
“Làm sao cô biết chúng tôi nhất định sẽ kết hôn? !” Bối Bối giận dữ trừng cô ấy: “Căn bản là cô sợ rằng thiên hạ bất loạn!”
“A. . . Sếp Bối! Không nói như vậy được, người ta thật lòng với ngài
mà! Ngay cả anh Hà Di, ngài cũng có thể thu phục, người ta đối với ngài
sùng bái không thôi, liên miên không dứt; lại như. . .”
Tiểu Đại còn chưa nói xong, bị Bối Bối vỗ vào đầu.
Cô khóc nói: “Sếp Bối, ngài đánh người ta!”
Bối Bối bĩu môi, nâng tay nhéo hai má của nàng: “Đánh cô là đúng! Trở về tôi sẽ nói cho Alice và Elian, để cho các cô ấy trừng phạt nội
gián!”
Tiểu Đại ┬┬_┬┬, ngồi xổm ở góc tường trồng nấm: “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngài!”
“Ha ha.” Ông nội ở bên cạnh uống trà, vui vẻ vô cùng.
Xem như ông là người chiến thắng cuối cùng, có được cháu dâu, lại còn được chơi đùa vui vẻ.
Lão Hồ Ly không hổ là Lão Hồ Ly!
Đúng lúc cánh cửa được mở ra, Văn Thư Hinh đứng ở cửa: “Jack, ông đi
chuẩn bị bữa tối đi. Vừa rồi Hà Di gọi điện thoại cho tôi, nói một lát
nữa sẽ trở về. Còn ba nữa, ba cũng đi nghỉ ngơi một lát đi, đều chơi cả
ngày rồi! Mật Mật, cháu ở lại ăn cơm chiều đi!”
“Hả? ! Anh Hà Di sẽ trở về? !” Tiểu Đại hoảng hốt lo sợ: “Vậy cháu đi trước, mẹ và anh trai cháu đang chờ cháu về nhà ăn cơm chiều! Ông nội,
dì, chị dâu, hẹn gặp lại!”
Nói xong, cô cũng không che dấu, nhanh như chớp bỏ chạy, chạy so với con thỏ còn nhanh hơn!
Ông Jack dạ một tiếng, giúp đỡ ông nội rời đi.
Bối Bối oán hận nghĩ: dù sao cũng không thể chỉnh ông nội được, Mardi cô trốn cũng không được a, về công ty xem tôi trừng trị cô như thế nào! Tuyệt đối sẽ không để cho cô khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên!
()^))= 凸
Tiểu Đại đi đến phòng khách hắt xì một cái thật to, gãi gãi đầu, vẫn chưa biết có một tình cảnh đau khổ đang chờ đợi cô!
“Bối Bối.” Văn Thư Hinh gọi Bối Bối đang thất thần.
Từ trong ảo tưởng tra tấn Tiểu Đại, cô ngẩng đầu lên, lễ phép gọi: “Mẹ.”
Văn Thư Hinh cười một tiếng, hỏi: “Con có muốn tham quan phòng khi còn nhỏ Ha Di đã từng ở không? !”
Hai mắt Bối Bối sáng ngời, gật đầu không ngừng: “Muốn ạ!”
“Vậy đi theo mẹ, phòng ở tầng hai.” Văn Thư Hinh tao nhã xoay người, dẫn đường đi về phía cầu thang.
Bối Bối lặng lẽ đi theo phía sau, trong lòng nhảy nhót không ngừng.
Yêu nghiệt lúc còn nhỏ có hình dáng như thế nào? !
Có phải là một tiểu yêu nghiệt hay không? !
Lúc còn bé anh thích những vật gì? !
Phòng ở của anh được trang trí như thế nào? !
. . .
“Đến rồi!” Văn Thư Hinh đứng ở trước một cánh cửa, xoay người nói với Bối Bối: “Nơi này chúng ta chỉ ở đây có một tháng, sau đó liền theo ông nội đến nước Mĩ. Nhưng trước lúc đi, Hà Di yêu cầu ông nội không được
tùy tiện nhúc nhích bất cứ đồ vật gì ở trong phòng. Cho nên, đồ vật và
trang trí trong phòng vẫn giữ nguyên như cũ.”
Dường như bà nhớ ra điều gì đó, cầm lấy tay Bối Bối: “Bối Bối, lần
trước mẹ quên không hỏi con, ba mẹ con được chôn cất ở nơi nào?”
Bối Bối sửng sốt một chút, đáp lời: “Ở trong vườn Tề Thọ ạ.”
“Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đến thăm bọn họ!”
“Cái này. . . Con và Hà Di mới đi thăm viếng chưa lâu, mẹ không cần phải vất vả đi xa như vậy!”
Văn Thư Hinh chớp mắt, vuốt v