
áo.
“Danh Danh, cháu nghe dì nói, mọi chuyện không phải là như vậy. Ba cháu không phải người vô trách nhiệm, con
trai đẹp trai cũng không nhất định phải là người vô trách nhiệm!”
Vẻ mặt của thằng bé trở nên nghiêm túc,
hỏi lại: “Vậy dì Mỵ, dì có cảm thấy cháu lớn lên sẽ trở thành một người
rất vô trách nhiệm hay không?”
Vương Mỵ nhíu mày, cảm thấy những lời
Danh Danh nói đều ẩn chứa hàm ý. Nhưng là vấn đề của trẻ con, cô cũng
không muốn một lần nữa để thằng bé chịu đả kích.
“Sẽ không.” Cô do dự nói: “Cho dù Danh Danh sau khi lớn lên dễ nhìn cũng nhất định sẽ là người đàn ông rất có trách nhiệm!”
Danh Danh cười giảo hoạt, đem lời nói
lúc trước lặp lại: “Dì Mỵ, dì thực nghĩ như vậy, cháu có thể hỏi một
chuyện được hay không?”
Vương Mỵ lại nhíu mày, gật gật đầu……
Đôi mắt đen của thằng bé ánh lên tia sâu thẳm, hút hồn người, nhìn Vương Mỵ từng chữ từng chữ một nói ra: “Dì
Mỵ, chờ cháu trưởng thành, có thể đem Bối Bối giao cho cháu được không?”
A……” Vương Mỵ cứng ngắc, bật ra một tiếng: “Không thể!”
Danh Danh cau mày, đôi mắt ánh ra tia
nóng nảy, giọng nói lạnh như băng: “Vì sao không thể? Lúc trước dì nói
dối sao? Dì vẫn cảm thấy khi cháu lớn lên sẽ là một người vô trách nhiệm sao?!”
Hiện tại, không có từ ngữ nào có thể
hình dung được cảm xúc của Vương Mỵ, cô mở lớn mắt nhìn đứa trẻ trước
mặt. Một đứa trẻ còn chưa cao tới vai cô lại có thể dùng lời nói như vậy đả kích cô, ánh mắt sắc bén tới mức muốn đem cô bức vào chỗ chết. Mà
thằng bé… mới chỉ có mười tuổi.
Trong một phút, ánh mắt hai người giao nhau, một lớn một nhỏ đều nhìn thẳng đối phương, ánh mắt lãnh đạm.
Bối Bối vẫn là không cảm giác được hoàn
cảnh lúc đó, ở trong lòng mẹ không ngừng cựa quậy, trên tay vẫn đùa
nghịch mặt khóa đeo ở cổ nam hài.
Vương Mỵ kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng
thẳng bé: “Danh Danh, sau này cháu lớn lên có phải là người có trách
nhiệm hay không, cùng việc dì có giao Bối Bối cho cháu hay không, hai
việc này không thể so sánh. Cháu là đứa trẻ thông minh, chắc là hiểu ý
tứ của dì!”
Ánh mắt của thằng bé lóe ra một chút, dì Mỵ dù sao cũng là người lớn, tiểu kĩ xảo của nó không thể qua mắt cô.
Chính là nó không muốn từ bỏ: “Dì Mỵ,
cháu chỉ muốn nói với dì, cháu sẽ là một người đàn ông có trách nhiệm!
Về sau cháu sẽ chăm sóc Bối Bối cả đời!”
Đáy mắt của Vương Mỵ tràn ra tia dịu dàng, cô đặt Bối Bối xuống, ngồi xổm trước mặt nam hài, dùng ánh mắt chân thành nhìn nó.
“Danh Danh, cháu vẫn còn nhỏ, cháu sẽ
không hiểu được như thế nào là hứa hẹn ‘cả đời’. Không phải chỉ cần cháu hôm nay nói ra tương lai sẽ là như vậy, ‘cả đời’ phải trải qua rất
nhiều năm tháng khảo nghiệm, vượt qua rất nhiều chuyện tình mới có thể
hiểu được ý nghĩa thực sự của hạnh phúc. Danh Danh, cháu có hiểu hay
không?”
Thằng bé nhìn cô, lại nhìn nhìn Bối Bối đang ở trong lòng mình nghịch ngợm mặt khóa, trầm giọng nói: “Nếu ‘cả
đời’ giống như dì với chú Trung Vĩ, giống như mẹ của cháu hàng đêm nhìn
ảnh ba mà rơi lệ, như vậy… cháu hiểu được! Dì Mỵ, chú Vĩ đã qua đời, dì
cũng không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ Bối Bối, mà cháu có nhiều
thời gian hơn dì, không phải sao?”
Vương Mỵ lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc, cô không thể xem thường đứa trẻ này, nó đã có tư duy mà ở độ tuổi như vậy chưa thể có.
Đứa nhỏ này chưa trưởng thành nhưng đã
đứng ở góc độ người lớn để nhìn nhận mọi việc, như vậy ý của nó đối với
Bối Bối là đúng như cô đã nghĩ?!
Nghĩ kĩ lại lần nữa, đứa trẻ mới mười
tuổi có thể rõ ràng nó đang nói là cái gì hay sao? Cho dù nó là thần
đồng, chỉ cần cho nó gặp chút khó khăn, tự nhiên sẽ từ bỏ ý nghĩ này đó!
Suy nghĩ vòng vo một hồi,cô lấy ngữ khí
ngang hàng nói với nam hài: “Danh Danh, dì không cách nào thay Bối Bối
đồng ý với cháu! Nhưng mà nếu cháu có thể đáp ứng điều kiện của dì, dì
liền hứa với cháu, sau này hai đứa lớn lên, nếu Bối Bối đồng ý đứng ở
bên cạnh cháu, dì sẽ không phản đối. Có được hay không?”
Đáy mắt của thằng bé hiện lên tia sáng
rực rỡ, trên mặt mở một nụ cười mê người, nó ôm sát Bối Bối vào lòng,
gật gật đầu nói: “Được! Điều kiện gì ạ?”
Vương Mỵ xoa nhẹ mái tóc đen của nó, cười nói: “Đưa cho dì ba mươi ba đóa hồng trắng!”
“Hoa hồng trắng?”
“Đúng vậy, là một loài hoa rất có ý nghĩa!”
……
“Chú, hoa hồng trắng này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ hàng hoa lần đầu nhìn thấy có
đứa nhỏ đến hỏi giá hoa, thuận miệng nói: “Tiểu quỷ, hoa hồng này cháu
không mua được đâu! Đi…..”
“Chú, bao nhiêu tiền?” Giọng nói trong
trẻo vang lên, có chút không buông tha cho câu hỏi: “Cháu từ Thái Dương
cung đi tới đây, chỉ có nơi này có hoa hồng trắng.”
Thái Dương cung?! Nơi đó cách nơi này rất xa, sao đứa trẻ này có thể một mình tới đây, lại còn hỏi mua hoa?
Ông chủ cửa hàng nhìn từ trên xuống dưới đứa nhỏ, một thân áo sơ mi bạc màu, quần màu xanh bình thường, có vẻ
vừa mới tan học chạy đến, trên vai vẫn còn đeo cặp sách đã cũ, nhìn qua
liền biết không phải đứa trẻ nhà có tiền.
Hắn bĩu môi nói: “Một bông tám đồng.”
Một bông tám đồng, ba mươi ba bông chính là 264 đồng, tương đương với nửa tháng tiền lư