
mua bữa sáng cũng không có vấn đề
gì, dù sao mỗi ngày đều có đám con gái vụng trộm giấu trong ngăn bàn nó
rất nhiều đồ ăn, dù không biết là người nào để lại, nhưng ăn chắc cũng
không có vấn đề gì.
Bất quá, mỗi ngày đều dậy sớm như vậy, chỉ sợ bị mẹ phát hiện.
Vừa nghĩ vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp vẻ mặt thâm trầm của Thư Hinh ngồi ở trên ghế đợi hắn.
“Con vừa đi đâu về?”
Danh Danh nhìn thấy thước dài trong tay mẹ, cơ thể không tự nhiên run run: “Con… con không… không đi nơi nào cả!”
Cả buổi theo sau, chứng kiến tất cả mọi
việc, Thư Hinh trong lòng một trận nóng giận xông lên. Cô mạnh tay kéo
áo của nó, giật mở túi nhỏ trước ngực, 5 hào rơi xuống trên sàn nhà, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Nhìn thấy tiền dưới chân càng làm cho
Thư Hinh thêm giận dữ, cô hung hăng đem thước đánh xuống lưng con trai.
Vừa đánh vừa mắng: “Tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm lao động trẻ em… là ai
dạy con?! Ai cho phép con làm như vậy?!”
Thằng bé nước mắt lưng tròng, hai tay đỡ lấy thước vụt xuống, miệng không ngừng kêu: “Mẹ, là con xin bác Khang
việc làm, con muốn kiếm tiền mua ba mươi ba bông hồng trắng. Nhưng con
lại không thể hỏi xin mẹ tiền!”
Thư Hinh sững sờ, ngừng tay hỏi: “Con vì sao muốn mua hoa hồng trắng?”
“Bởi vì…” Thằng bé do dự: “Bởi vì con đã hứa với dì Mỵ… chỉ cần con đưa cho dì ba mươi ba bông hồng trắng, sau
này, khi con trưởng thành có thể chăm sóc Bối Bối cả đời…”
Thư Hinh lại lần nữa giật mình, Vương Mỵ cũng từng nói với cô chuyện này, lúc ấy hai người chỉ xem là nói chuyện đùa, nhưng hiện tại cô phát hiện con trai của cô thực sự tin là thật!
Cô giận đến mức không thể hít thở đều
đặn, thước trên tay đánh xuống càng nhiều hơn: “Con thực có tiền đồ!
Thực có tiền đồ! Có thể vì Bối Bối mà làm lao động trẻ em! Mẹ như thế
nào lại có thể sinh ra con trăng hoa như vậy? Mẹ đánh chết con…… Con còn nhỏ đã làm được như vậy, ai biết về sau sẽ không xuất hiện Trân Trân,
Yêu Yêu khiến cho con làm những chuyện động trời động đất!”
“Sẽ không có!” Thằng bé ngẩng đầu chặn lại thước vụt xuống: “Không có Trân Trân, Yêu Yêu gì hết! Chỉ có Bối Bối!”
“Chỉ có Bối Bối dang vòng tay nhỏ bé ra
muốn con ôm, chỉ có Bối Bối tin tưởng con, chỉ có Bối Bối nghe con nói
chuyện, cũng chỉ có Bối Bối thấy những người khác mắng con không có cha
xông lên cắn bọn họ. Mọi người đều mắng con là con hoang, mắng con không có cha dạy dỗ, chỉ có Bối Bối nói với con: ‘Tiểu ca ca không phải con
hoang, tiểu ca ca là tiểu ca ca của Bối Bối!’. Ô… ô…….”
Thư Hinh sửng sốt lùi về sau hai bước, nhìn con trai quỳ trên đất nức nở không ngừng, thước trên tay run run một hồi rơi xuống.
Cô quỳ gối trước mặt con, ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của nó, cũng chậm rãi nức nở từng tiếng: “Thực xin lỗi, mẹ
xin lỗi con… xin lỗi con… con trai của mẹ……”
Trong gian phòng cũ nát, hai mẹ con ôm
nhau khóc đến thê lương, không phát hiện ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện
thêm vài bóng người……
***
Vương Mỵ tới nhà trẻ đón Bối Bối trở về, vừa đi vào khu nhà đã thấy Thư Hinh và Danh Danh đứng ở cửa nhà nàng,
trên tay thằng bé cầm một bó hoa hồng trắng thật lớn.
“Này……” Cô kinh ngạc nhìn hai người. Cả
hai đều đã thay đổi quần áo mới tinh, mà trước cửa nhà cô cũng có rất
nhiều người xa lạ đứng đó, giống như đang chờ bọn họ.
“Tiểu ca ca, tiểu ca ca…….” Bối Bối hét
lên, buông tay mẹ chạy đến bên cạnh ôm lấy Danh Danh, trên tay cô còn
cầm một cặp cốc mới mua.
Thư Hinh tiếp nhận đóa hoa trong tay con trai, để nó mang theo Bối Bối chạy ra một góc chơi, rồi lại đem hoa tới đặt trên tay Vương Mỵ: “Tiểu Mỵ, con mình vì thực hiện lời hứa với cậu
đã làm lao động trẻ em suốt hơn một tháng qua…”
Vương Mỵ kinh ngạc nhìn nàng: “Hinh, bạn nói cái gì?!”
“Mình nói… con mình mỗi ngày đưa sữa để
lấy 5 hào tiền công, chuẩn bị dùng 528 ngày làm công để đổi lấy lời hứa
với bạn! Bạn xem đi!”
Vương Mỵ khiếp sợ nhìn Danh Danh, thiếu chút nữa bị ba mươi ba bông hồng đè chết…
Đứa bé này vì thực hiện lời hứa với cô, có thể làm ra chuyện như vậy?!
Không đợi cô hồi tâm phản ứng đã thấy
Thư Hinh tiến lên nắm lấy tay cô, đặt vào trong tay một phong bì màu
trắng: “Tiểu Mỵ, thời gian qua cảm ơn bạn đã chiếu cố hai mẹ con mình.
Một mình bạn nuôi dưỡng Bối Bối nhưng còn chưa từng nhờ tới sự giúp đỡ
của mình, vậy mà mỗi ngày đều giữ Danh Danh lại ăn cơm trưa… Những
chuyện này mình đều biết!”
Cô lau khóe mắt đẫm lệ tiếp tục nói:
“Tiểu Mỵ, mình phải đi rồi. Mình có rất nhiều điều muốn nói với bạn… tất cả đều viết trong thư này rồi. Đợi tới khi mình đi khỏi bạn hãy mở ra
xem.”
“Hai người định đi đâu?” Vương Mỵ nóng nảy hỏi.
“Đừng nóng vội… Ông nội của Danh Danh đã tìm được chúng tớ rồi, muốn mang chúng tớ trở về……”
Vương Mỵ nghe vậy, lòng trở nên an tâm
hơn. Cùng lúc đó, Danh Danh nắm tay Bối Bối, đi đến bên cạnh cô nói: “Dì Mỵ, vậy lời hứa của dì và cháu còn được tính hay không?”
Cô cúi đầu nhìn đứa nhỏ, đôi mắt nó đen
sâu thẳm khiến cho cô cảm giác đứng trước mặt mình là một người người
đàn ông chân chính trong tương lai. Cô ngồi xuống, cầm lấy tay nó: “Cháu có biết tại