XtGem Forum catalog
Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Chẳng Phải Trộm Của Anh 1 Chiếc Cốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

chạy theo, cậu chắc chắn sẽ mang cô đi!

Suốt năm phút đồng hồ, chỉ là năm phút đồng hồ thôi mà như một thế kỷ.

Đưa tay lên trên mặt, che đi mọi cảm xúc ập tới, nhấc chân hướng về phía thang máy mà đi….

Trước cửa tòa nhà, một chiếc Lexus không để ý bảo an khu chung cư hùng hùng hổ hổ, chạy như bay đi ra….

“Quản lí, tôi biết mọi người đều đang

đợi tin tức truyền về. Chúng tôi không phải đang ngồi xổm chờ ở đây

thôi…..” Ở một đám cỏ cạnh tòa nhà thấp thoáng đầu của hai người, rõ

ràng chính là hai người vừa nhận trách nhiệm đưa cơm tới.

Người trông lớn tuổi hơn đang cầm di

động báo cáo tình hình thực tế: “Ai u, chúng tôi gặp đúng lúc người đàn

ông trảo gian tới! Xem ra chính là đấu không lại Tỉ tiên sinh a!….. Đúng đúng đúng, quản lí ngài nói thật đúng, làm gì có ai tranh được với Tỉ

tiên sinh đâu?! Nhưng mà xem điều kiện của người kia cũng không tệ lắm,

chạy xe Lexus đời mới nhất!….. Hẳn vậy, hẳn vậy, dĩ nhiên cùng Tỉ tiên

sinh kém xa!….. Cái kia, quản lí a, chúng tôi ngồi xổm ở đây bị muỗi cắn thật thảm a! Miệng khô, lưỡi khô a! Có thể hay không nhờChuma ma làm

chút trà sữa ướp lạnh?! Đúng đúng đúng, vẫn là quản lí anh minh, để hai

người chúng tôi ở lại thám thính, khi trở về nhất định báo cáo chính xác toàn bộ tình huống!”

Hắn tắt di động, nhìn người trẻ tuổi ở bên cạnh: “Tiểu tử, cậu làm sao vậy? Từ khi đi ra đến giờ vẫn ngồi ôm mũi?”

Đứa nhỏ quay đầu, nước mắt lưng tròng buông tay…..

“OMG, má ơi, như thế nào lại chảy máu

a?!Namnhân nhìn thấy nam nhân còn chảy máu mũi, chẳng lẽ cậu không phải

nam nhân sao?! Cậu là Thủy Tinh*!”

(*Pup: có lẽ ý nói anh trẻ tuổi kia

ẻo lả đi… Chú à, lưu máu mũi cũng thường thôi chú! Người ta là yêu

nghiệt a!~ quả thực khâm phục định lực của chú >o<)

……

Bối Bối đứng dựa bên cửa một lúc, cảm thấy Đoàn Huy đã đi xa mới cất bước trở lại phòng khách.

“Anh bạn nhỏ đó đi rồi sao?” Tỉ Hà Di ở trong phòng ngủ đi ra, hỏi cô.

“Đi rồi.” Cô ngẩng đầu, tiếp theo hét lớn: “Không phải bảo anh mặc quần sao?! Sao lại vẫn quấn khăn tắm?!”

Tiểu nữ nhân này lá gan thực lớn a, ngủ với anh rồi thì có thể lớn miệng với anh a!

Tỉ Hà Di chậm rãi đi đến trước mặt cô, ở trước mặt cô kéo chiếc khăn tắm hình chú mèo ra…..

Bối Bối không đoán được anh sẽ làm như

vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, tập trung nhìn chằm chằm, bên trong

anh còn mặc một chiếc quần lót.



Nhất chợt cả kinh làm cho hai chân như tê nhuyễn, ngồi phịch trên sàn yên lặng rơi lệ…..

┬_┬

Tỉ Hà Di cười khẽ, vắt chân dài ngồi

trên sô pha, tư thế kiểu mẫu kia giống như trên người hắn mặc đầy đủ một bộ lễ phục sang trọng tao nhã, mà không phải toàn thân lõa thể chỉ mặc

một cái quần lót!

Hắn mở ra từng hộp cơm được mang đến, một tay ngoắc ngoắc Bối Bối: “Bảo bối, lại giúp anh ăn cơm!”

Orz

Cô đã giúp ngủ? Còn muốn giúp ăn?!

Bối Bối giãy dụa, nhưng mùi thức ăn thơm nồng bay tới khiến cho bụng thì thầm kêu, cô bất kể tiền đồ cầm bát trên tay.

Vận động một ngày, đói một ngày……

= =

Tỉ Hà Di uống một chén cháo, lại dùng đũa gắp một con tôm hùm vào trong bát của Bối Bối.

Làm cho cô cảm động nhìn anh, tại sao anh biết cô thích ăn tôm hùm?

Rất nhanh, ảo ưởng bị đánh vỡ….

“Anh chỉ ăn thịt, không ăn da!”

>_<

Ý tứ của anh là cô giúp anh lột vỏ, đem phần tôm tươi ngon đã bóc vỏ cho vào miệng anh sao?!

Bối Bối giận trừng mắt, sử dụng ánh mắt lê hoa đái vũ, tuyệt kỹ bậc nhất của Tiểu Lý Phi Đao…..

Vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm nói: “Vậy da này để ai ăn?”

Ăn phần tôm đã được bóc vỏ, anh nhặt phần da dày đưa tới miệng người bên cạnh: “Đây là trừng phạt, đương nhiên em ăn!”

Cô há miệng, rầu rĩ nói: “Trừng phạt chuyện gì?!”

Anh dùng ánh mắt dịu dàng sủng nịch ưu

ái nhìn cô, mâu quang lại lóe ra tà ác: “Trừng phạt em, dám để cho tiểu

tình nhân tìm tới tận cửa!”

( ̄口 ̄)!

Lời anh nói không thể bắt bẻ, cô yên lặng nuốt xuống da tôm, nhìn trong bát còn lại rất nhiều da, lặng lẽ rơi lệ:

Tôm a tôm, vì sao mày lại có nhiều da như vậy?!

┬┬_┬┬

Ăn xong cơm, Tỉ Hà Di đứng lên, Bối Bối hoảng sợ hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Tắm rửa a!”

“Tắm rửa tại sao còn kéo tôi theo?!”

“Đương nhiên là em cùng anh tắm……”



Hóa ra không chỉ bồi ngủ, bồi ăn, còn muốn bồi tắm?!

Chính tông tam bồi……

……

……

Buổi sáng bảy giờ, ở đại sảnh Thánh Ân,

im ắng không một bóng người, một thân ảnh quen thuộc mang MP3 thoăn

thoắt thẳng tiến tầng 36.

Mục tiêu thẳng tiến văn phòng của Bối Bối……

Chỉ thấy thân ảnh bề ngoài thon thả có

chút gầy yếu, mái tóc dài khiến cho người ta tưởng đó là một nữ sinh, cô gái lấy ra chìa khóa mở cửa văn phòng.

Miệng ngâm nga hát, tay bắt đầu đặt từng hộp giữ ấm đồ ăn lên bàn, sắp xếp gọn gàng từng tầng một cho vừa mắt.

Lại quay đầu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy tất cả đều an toàn, lại điều chỉnh vị trí một chút.

Cuối cùng mở ra một hộp đồ ăn, trộm một

miếng bánh ngọt, a ô một miếng cho cả vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Nha,

tay nghề tiến bộ a!”

Không đợi cô gái nuốt xuống, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh quen thuộc: “Rốt cuộc đã bắt được cô!”

Phốc…. Cô gái nghẹn lại…..

Mắt Bối Bối sáng quắc giống như muốn đ