
àn ca trong mắt em Pup bỗng biến thành ‘oán nam’?!)
Cậu nắm chặt tay Bối Bối, giọng nói như
rít gào: “Có phải hắn bức cô hay không?! Có phải hắn dùng quyền thế ép
buộc cô hay không?! Có phải hay không? Có phải hay không a?”
Hai người tới đưa cơm sợ hãi ngồi xổm
bên bàn, cố gắng đem cơ thể của chính mình thu nhỏ lại, còn kém không
chui xuống dưới bàn trà mà trốn.
Đầu năm nay, nguy cơ tài chính thật đáng ngại, ngay cả nghề đưa cơm cũng không dễ làm a!
Hai người hai tay che miệng không dám lên tiếng, lệ rơi đầy mặt….
┐(─__─)┌
Trong không khí xuất hiện một trận gió,
Tỉ Hà Di nháy mắt đã di chuyển tới bên cạnh Bối Bối, đưa tay kéo lấy tay phải của cô: “Đoàn Huy, cậu buông ra!”
Tủ kính bị va chạm còn muốn rung lên, hơn nữa Bối Bối dưới bộ áo sơmi nam kia cũng chỉ là một thân thể mềm mại…..
Đoàn Huy lúc này lửa giận bừng bừng, đã
không còn làm chủ được bản thân, sống chết nắm lấy cổ tay trái của Bối
Bối: “Không buông! Tôi mãi mãi không buông! Cho dù anh là boss thì thế
nào?! Là tôi thích học tỷ trước, cũng là tôi theo đuổi cô ấy trước!”
“Cậu trước?!” Lông mày của Tỉ Hà Di khẽ nhướng, giọng nói cười nhạo, mang vẻ mặt “Ngươi hay nói giỡn đi!” nhìn người trước mặt.
Đoàn Huy bị ánh mắt khiêu khích kia kích thích, trong mắt lập tức cuồn cuộn sóng triều, như muốn nhấn chìm hết
thảy, nhấn chìm người đàn ông tà nghễ, ngạo mạn trước mắt.
(╰_╯)
Ánh mắt hai người chạm nhau trên đỉnh đầu Bối Bối, sấm chớp tia sét va chạm không tiếng động, ánh lửa lóe ra liên tiếp….
Bối Bối lại lần nữa rơi lệ đầy mặt, đây là diễn cảnh quay Star Wars sao?! (Pup: Chiến tranh giữa các vì sao nha!~)
Đây là tình huống gì?! Cô nên làm cái gì bây giờ a a a a a…..
Trong lúc này, trong căn hộ nhỏ, hai nam lôi kéo một nữ, ánh mắt ở giữa không trung liều mạng sống chết!
Ba người tạo thành tư thế hình chữ M, ngăn chặn con đường duy nhất ra ngoài…..
“Tiền cơm quản lí đã dặn không cần thu,
nhưng nếu hiện giờ chúng tôi không trở về, quản lí sẽ lo lắng chúng tôi
không hoàn thành nhiệm vụ!” Người trẻ tuổi dưới ánh mắt uy hiếp bạo lực
của đồng nghiệp, mang theo âm thanh khóc nức nở đi tới trước mặt ba
người.
Hai người đàn ông không quay đầu sang, không hẹn mà cùng giơ tay lên.
Mỗi người một bên thật cẩn thận chui ra ngoài, sợ đụng trúng một trong ba người.
Đặc biệt, người trẻ tuổi đi ra bên phía
Tỉ Hà Di, hay tay che mũi càng chặt, đối mặt với thân thể tráng kiện,
nửa trên để trần, ánh mắt chạy loạn….
Thuận lợi chạy thoát, khi đóng cửa lại
cậu ta nhịn không được quay đầu nhìn Tỉ Hà Di, rầu rĩ nói: Tỉ tiên sinh, khăn tắm hình như, hình như sắp rơi…..”
( ̄▽ ̄#)
Bối Bối nghe vậy, đưa mắt nhìn trên
người Tỉ Hà Di, đại khái vừa rồi hắn bước nhanh qua đây, khăn tắm tùy ý
quấn bên hông đã muốn buông lỏng, quả nhiên trễ xuống, dường như lộ ra
một chút màu đen giống bộ lông.
Cổ họng của cô khô khốc, nuốt nuốt nước miếng: “Anh đi vào mặc quần dài được không?”
Hắn cũng không động đậy: “Mặc rồi lát nữa lại cởi, thực phiền toái!”
>_<
“Khăn tắm sắp rơi xuống!” Cô nóng nảy hét to, Tỉ yêu nghiệt này không thấy còn có Đoàn Huy ở đây sao?!
Tỉ Hà Di nhìn Đoàn Huy, cậu ta hẳn là
căm tức anh vô cùng, lại cúi đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của người bên cạnh, ánh mắt không rời đi đang nhìn chính mình.
Tiểu nữ nhân này sợ hắn bị người khác nhìn thấy nha…..
Đôi môi xinh đẹp khẽ rung động, anh giảo hoạt cười, đem cô kéo về phía mình.
Thời điểm hắn dùng sức, khăn tắm càng thõng xuống, rất dễ dàng rơi xuống.
Dưới lớp khăn mỏng, toàn bộ chân cùng
đùi đều bị anh điều chỉnh mà lộ ra, mà khăn tắm hình chú mèo vừa lúc che đi bộ vị mấu chốt.
Dường như anh một chút cũng không quan tâm, kịch liệt kéo Bối Bối lại, khăn tắm đã trượt ra, lập tức sẽ rơi xuống….
Rơi xuống?
Rơi xuống!
┴┴ ︵╰(‵□′)╯︵ ┴┴
Lật nhà!
Bối Bối muốn phát điên, “Ba!” một tiếng giật lại tay bị Đoàn Huy nắm lấy, bổ nhào vào trên người Tỉ Hà Di.
Khăn tắm vừa lúc rơi xuống, bị cô kịp thời bắt được…..
Lộ ra mông là không thể tránh được, cô
chỉ còn nghĩ dùng khăn tắm che đi bộ vị trọng điểm, dùng thân thể ngăn
trở ánh mắt của Đoàn Huy, phụ giúp hắn che lại.
Thời điểm Bối Bối nhìn lại hình ảnh trước mặt, đã nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười khằng khặc.
Này đại yêu nghiệt! Đại yêu nghiệt!!!
Bối Bối xoa mồ hôi trên trán, xấu hổ quay người, phía sau còn có một pho tượng đại phật chờ cô xử lí.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt trầm
tĩnh, mang theo tươi cười xấu hổ nói: “Học đệ, cảm ơn cậu tới thăm. Tôi
đưa cậu ra cửa được không?”
Cậu ta còn có thể nói gì? Làm cái gì?!
Thời điểm Bối Bối rút tay mình lại, nhào về phía Tỉ Hà Di, Đoàn Huy đã hiểu rõ.
Nhìn người đứng trước mặt, tóc dài hỗn
độn, hai má ửng hồng, trên người mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, cổ
áo rộng lộ ra da thịt tuyết trắng, mà trên đó là những dấu hôn đỏ ửng
chưa được che kín.
Hốc mắt nóng bừng, cậu mãnh liệt xoay người không nhìn cô nữa: “Không cần tiễn, tôi, tôi còn có thể đi!”
Lảo đảo đi về phía cửa, mở ra rồi đóng
lại…. Cánh cửa cách trở hai thế giới, cậu tựa vào trên ván cửa, chỉ cần
cô mở cửa