
à ngoài dự đoán của mọi người, Tô Trí Nhược
chẳng những không có phản bác, còn ngầm thừa nhận, hắn không có khoe khoang rót
rượu, chỉ uống một chút, cần cái chén vô thức quay quay.
Hứa Thạch nhìn chằm chằm tay phải của cậu ta, đĩnh đạc
hỏi: “Thiếu chính xác?”
“Hừ.” Tô Trí Nhược lập tức nghiêng người hừ lạnh lướt
qua nói: “Anh nghe ai nói như thế, làm gì có chuyện đó.”
“Hôm trước vừa mới kiểm tra qua, hoàn toàn không thành
vấn đề.” Ma Thú đến gần giơ ngón tay cái lên bội phục nói: “Cường ca thật sự
rất mạnh mẽ.”
“Kỳ vậy, thế cậu còn có thể phiền não vì cái gì.” Hứa
Thạch quét mắt một vòng nhìn bốn phía, mọi người ào ào quẳng tới ánh mắt “Đừng
hỏi tôi, tôi không biết.”
“Vì sao tôi không thể có phiền não?”
“Hầu hết đàn ông chúng ta, phiền não chia làm ba loại,
một: vụ án, hai: ví tiền, ba: đàn bà. Cậu không gặp phải vụ án nào đau đầu,
tiền trong ví cũng không thiếu, chẳng lẽ là đàn bà?” Nói xong Hứa Thạch tự mình
nở một nụ cười, không phải anh ta nói đùa, vẻ mặt của Tô Trí Nhược nhìn qua rất
giống một công tử chơi bời, nhất định là nam nữ đều ăn sạch, nhưng trên thực tế
tuyệt đối là một đứa trẻ ngây thơ từ trong ra ngoài của đội cảnh sát, sạch sẽ
vô cùng, đừng nói chơi đùa với phụ nữ, vấn đề của phụ nữ từ đầu đến chân cậu ta
hoàn toàn không dính dáng.
Không ngờ, Tô Trí Nhược lại im lặng, ánh mắt u buồn có
thể giết người.
“Thật sự… là đàn bà?” Hứa Thạch thấp giọng lại xác
nhận một lần nữa.
Tô Trí Nhược kìm nén buồn bực, mặt không chút thay đổi
nói: “Muốn cười thì cứ việc cười đi.”
Miệng Hứa Thạch mở rộng ngoác ra giống như có thể nhét
vừa một quả trứng đà điểu, ai ya, cuộc đời không ai có thể nói trước được, yêu
nghiệt sẽ nghĩ tới tình yêu, cây vạn tuế có thể nở hoa.
Trên một phương diện định hướng hoàn toàn bình thường
về tiền đề nào đó, Tô Trí Nhược không hề thích phụ nữ. Phụ nữ là một loại động
vật rất phiền toái, thích làm phiền đến hắn, càng ưa thích không có việc gì
cũng làm phiền, khi còn nhỏ các bà các cô ấy thích ôm hắn vừa hôn vừa sờ mó (=.=”
mình cũng thích), hắn chán ghét người khác chẳng biết tại sao cứ đụng
chạm vào thân thể hắn, đến khi lớn lên các bà các cô đó lại yêu thích tán
thưởng hắn đáng yêu xinh đẹp, hắn chán ghét bị nói đẹp như các cô bé, không đợi
hắn học hết cấp ba các bà các cô ấy đã bắt đầu tính toán chuyện hôn nhân cho
hắn, hắn chán ghét những người đó coi hắn như miếng thịt béo cứ nhìn chằm chằm,
rồi sau khi hắn thi vào trường cảnh sát thì mẹ hắn lại càng giống âm hồn không
tan dùng mọi hình thức truy đuổi quấy rầy hắn, hắn chán ghét cho dù là ai cứ
đem ý chí của mình áp đặt lên trên lí tưởng của hắn, cho nên, từ khi hắn hiểu
chuyện thì đại khái chỉ có cô em họ là hợp với hắn.
Từ khi hắn rời khỏi nhà của tổ tiên tự mình sinh sống
sau đó gặp phụ nữ ít lại càng ít, đồng nghiệp bên cạnh phần lớn là động vật
giống đực, thỉnh thoảng gặp được phụ nữ không phải kẻ bị tình nghi cũng là nữ
cảnh sát, kẻ bị tình nghi thì tuyệt đối không có khả năng, còn nữ cảnh sát thì
hắn lại không thích tình yêu cùng cơ quan, một người phụ nữ duy nhất cũng hắn
giữ quan hệ không tồi chính là Diệp Nhuận An, xem như vì tình cảm giữa hai gia
đình bọn họ, sở dĩ hắn cùng cô ta giữ tình cảm qua lại không tệ bởi vì nguyên
nhân rất lớn là cô ta không phiền phức, biết nguyên tắc, sẽ không đuổi theo vấn
đề hắn không thích mãi không buông ra. Mẹ hắn thực sự thích cô bé này, đừng
tưởng là hắn không biết mẹ hắn quyết định nội bộ để cho cô ấy làm con dâu, chỉ
có điều công việc của hắn bận rộn lại nhiều nên không có liên hệ chặt chẽ cùng
Diệp Nhuận An, cho nên không có cảm giác nhiều lắm. Đối với hôn nhân, gia đình
trong tương lai chẳng hạn, một chút khái niệm Tô Trí Nhược cũng chưa có, hắn
cho rằng việc này cách hắn vẫn còn rất xa, sự nghiệp của hắn chỉ mới bắt đầu,
hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, thậm chí hắn không tưởng tượng được vợ của
hắn sẽ là một cô gái như thế nào, có lẽ rất đẹp, có lẽ rất tài giỏi, nhưng từ
đầu đến cuối chỉ là một tiêu chuẩn mơ hồ. Nhưng có điều là sau khi chứng kiến
Lương Thiển Thâm lấy chồng Tô Trí Nhược cho rằng cái gọi là tiêu chuẩn này đều
là phù phiếm, Nữ Vương còn có thể gả cho một người bình thường làm vợ, cho nên
nói chính xác thời điểm gặp được hoàn toàn không có cách dùng mấy thứ đó để so
sánh.
Nguyên nhân chính là như thế, lúc trước Tô Trí Nhược
hoài nghi mình bị trúng tà sau đó hắn lại cho rằng loại trạng thái không bình
thường này rất có thể là bởi vì hắn đi lại với phụ nữ không nhiều lắm, cho nên
khi hắn và Lục Tiểu Phong ở chung sau đó hắn không cẩn thận rơi vào vòng luẩn
quẩn không quen thuộc. Nhất định là như vậy, Tô Trí Nhược sau khi nghĩ như vậy
cho rằng mình không nên thân cận quá cùng Lục Tiểu Phong, vì thế hắn thử bỏ qua
sự tồn tại của Lục Tiểu Phong, năm lần bảy lượt tự nói với mình một chút hắn
cũng không muốn biết vì sao hiện tại cô ta lại có cuộc sống như thế, cô ta là
cô ta, hắn là hắn, cô ta thích làm gì thì làm, thích đi ra ngoài hẹn hò với ai
cũng không phải là chuyện của hắn, khi