
trước khi xuống xe Thiển Thâm quyết định nhắc nhở anh trai của mình
một chút: “Tiểu Quai, nếu quả thật anh thích người ta liền tìm một cơ hội nói
cho rõ ràng, điều này đối với anh mà nói có thể rất khó khăn, nhưng tự để mình
buồn bực, không bằng thẳng thắn một chút.”
Tô Trí Nhược xấu hổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói qua
loa: “Anh… biết rồi.”
Thiển Thâm mở cửa xe, Tô Trí Nhược gọi cô ấy lại: “Lần
trước em nói trong lòng cô ấy có một vết thương, phải không?”
“Đúng, làm sao vậy?” Lương Thiển Thâm quay đầu lại.
Tô Trí Nhược từ từ nắm chặt lấy vô lăng: “Không có
gì.”
Khi Lục Tiểu Phong nhận được điện thoại của Nghiêm
Chính liền đoán được ông ấy muốn nói gì, giọng điệu của Nghiêm Đội nghe thấy
thực sự không bình thường: “Chuyện của Tô Trí Nhược là cô khuyên bảo giúp đỡ
cậu ta a.”
“Không tính là khuyên bảo, chỉ là nói vài câu.”
“Cám ơn, bây giờ cậu ta đã khôi phục lại bình thường,
cho dù là tôi cũng không biết dùng cách gì khuyên bảo cậu ta mới tốt.” Nghiêm
Chính nói nghe vô cùng ân cần.
Lục Tiểu Phong nhìn chằm chằm con trỏ trên màn hình
máy tính, thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi, Nghiêm Đội không cần phải khách khí
như vậy với tôi, chẳng qua tôi chỉ không muốn nhìn thấy phiên bản hai của mình
thôi.”
Đầu kia hơi im lặng một lúc, nói: “Chuyện của tiểu tử
đó để cô phải lo lắng, nếu cô thấy ở cùng chung một chỗ với cậu ta không thoải
mái, hay là tìm một cơ hội để cho cậu ta dọn ra ngoài đi. Dù sao ở cùng một chỗ
với cậu ta sẽ có nhiều khi nhớ tới chuyện cũ không vui, không cần phải… làm cho
mình khó chịu.”
“Không sao, tôi không cảm thấy có gì bất tiện, tôi
chắc chắn sẽ có chừng mực…” Lục Tiểu Phong nghiêng tai, nghe thấy tiếng mở cửa,
lập tức nói: “Anh ta đã về, tôi cúp máy đây.”
Di động vừa mới cúp, cửa đã mở ra, Tô Trí Nhược trong
tay cầm theo hai cái gói to đi vào.
Mặc dù biết anh ta đã tỉnh lại một lần nữa, nhưng Lục
Tiểu phong không xác định được thái độ của vị đại gia này đối với nàng có khôi
phục bình thường hay không, cho nên không dám liều lĩnh chào hỏi cũng anh ta,
chẳng may lòng dạ hẹp hòi của anh ta còn tưởng nàng “châm chọc” anh ta ấy chứ,
thật sự nàng rất oan uổng, nàng không cho rằng một câu nàng nói có chút ý khinh
thường gì anh ta, chẳng qua loại tình huống của anh ta bình thường nếu ở vị trí
người nghe cái gì cũng rất nhạy cảm, cho dù là khích lệ cũng có thể nghe thành
nói xấu.
Vì thế, Lục Tiểu Phong bình tĩnh tiếp tục gõ lên bàn
phím, căn cứ theo suy đoán của nàng, kế tiếp người nào đó sẽ coi nàng giống như
không khí đi xuyên qua phòng khách trở về phòng.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, trên đỉnh đầu Lục Tiểu
Phong đột nhiên đổ xuống một cái bóng, tiếp theo hai chiếc túi to đặt ở bên
cạnh tay phải của nàng, cảm giác khá nặng.
Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy mặt Tô Trí Nhược
căng cứng, ánh mắt mơ hồ bất định dừng ở bên cạnh bàn đọc sách, nàng nhìn anh
ta chằm chằm, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta, nhưng mà anh ta vẫn đưa ánh
mắt lướt qua nàng nhìn về phía máy điều hòa sau lưng nàng, trên mặt có màu đỏ
khả nghi, Lục Tiểu Phong cho rằng anh ta sẽ muốn nói gì, không nghĩ tới anh ta
cứ đứng như vậy đến khi anh ta quay đầu rời đi.
Lục Tiểu Phong cảm thấy có chút không hiểu, nếu không
nghĩ nhầm, hai chiếc túi to này là tặng cho nàng đi. Tặng đồ cho nàng? Lục Tiểu
Phong rùng mình một cái, quả nhiên rất quái dị. Nàng cẩn thận xé mở nơi dán
băng dính, thò đầu vào trong nhìn liếc mắt một cái, nhất thời sửng sốt.
Đây, đây… Đây… là năm bộ truyện tranh quý giá nàng
thích nhất?
Chỉ có điều nàng hiển nhiên nhớ rõ anh ta từng dùng
ánh mắt có bao nhiêu điều kinh thường cười nhạo nàng mấy tuổi đầu rồi còn thích
đồ của trẻ con này, cho dù nàng có phản bác, cũng bị anh ta một mực cười nhạo
đi.
Lục Tiểu Phong mở một quyển trong đó ra, lập tức phát
hiện bên trong có kẹp một tấm thiệp nhỏ. Nàng vừa mở ra nhìn, bên trên dùng bút
bi mày đen viết một hàng chữ sống động: “Tôi tha thứ cho cô, không được tiếp
tục chiến tranh lạnh.” (dễ thương quá aaaaaaaaaaaaaaaaa)
Trên đỉnh đầu Lục Tiểu Phong rơi xuống một dãy hắc
tuyến (hắc tuyến là gì?), lại
muốn cười không nhịn được, nàng rút ra mấy quyển khác, trong mỗi một quyển đều
kẹp một cái thiệp như vậy, chữ viết giống như vậy. Rõ ràng viết là tha thứ cho
nàng, lại tặng quà cho nàng, rõ ràng là anh ta muốn chiến tranh lạnh, lại nói
là nàng không nên chiến tranh lạnh, nếu không phải nàng hiểu rõ cái loại tính
tình kì quái kia, đúng là không nhìn ra đây thật ra là anh ta cảm ơn hoặc xin
lỗi, thậm chí nàng có thể tưởng tượng anh ta mím chặt môi, vẻ mặt khó chịu cố
sức viết mấy chữ này. Như vậy tạm thời nàng xem đây như là thư giảng hòa đi.
Lục Tiểu Phong gõ gõ cửa phòng Tô Trí Nhược, bên trong
rất nhanh mở ra một kẽ hở, chỉ lộ ra một con mắt cảnh giác nhìn nàng.
Nàng giơ tấm thiệp nhỏ lên nhẹ nhàng lắc lắc, phe
phẩy, hắng giọng một cái, vô cùng vui mừng nói: “Tôi tha thứ cho anh, không
được tiếp tục chiến tranh lạnh.”
Con mắt kia trợn to, Tô Trí Nhược rất nhanh kéo cửa
phòng ra, vẻ mặ