The Soda Pop
Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323992

Bình chọn: 7.5.00/10/399 lượt.

tôi mới phát hiện chúng tôi đã ra khỏi căn nhà ma rồi.

Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất. Tôi ngẩng đầu nhìn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ánh nắng thật đáng yêu!

“Hay quá anh Trúc Du ơi, cuối cùng thì em cũng ra ngoài rồi!”, tôi sung sướng ôm chặt lấy cánh tay của Nam Trúc Du.

“Ái…”, một tiếng rên khe khẽ vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy lông mày của Nam Trúc Du hơi nhíu lại, tay trái đang xoa xoa cánh tay phải.

“Anh sao thế?”, tôi kéo ống tay áo của Trúc Du lên, dấu tay màu đỏ

hằn rõ trên làn da trắng nõn của anh. Đó chính là kết quả của việc lúc

nãy trong căn nhà ma, tôi đã bám chặt vào tay anh mà không chịu buông

ra.

“Anh là đồ ngốc à, bị em siết đau như vậy mà sao không chịu nói?”, tôi tức tối quát anh.

“Tiểu Vũ, anh không sao mà, nhìn nó đỏ thế thôi chứ thực ra không

đau lắm đâu em ạ! Đợi một tí là hết ngay ấy mà! Thật đấy!”, thấy tôi tức giận, Nam Trúc Du vội vàng giải thích.

Nam Trúc Du ơi, anh đúng là đồ ngốc mà!

Tôi cúi đầu, thổi nhè nhẹ lên vết hằn trên tay anh.

Vừa thổi tôi vừa mắng thầm anh trong bụng: Nam Trúc Du, anh đúng là đồ ngốc!

Vol 4. Chiếc vòng đeo tay

Chơi trong khu giải trí suốt một buổi chiều khiến cho cả hai chúng

tôi đều cảm thấy mệt. Sau khi ăn KFC, tôi và Nam Trúc Du liền quyết định tận dụng khoảng thời gian còn lại để đi xem phim.

Mặc dù vừa ra khỏi rạp chiếu phim là tôi đã không còn nhớ nội dung

của bộ phim là gì nữa, nhưng nhìn thấy Nam Trúc Du đứng bên cạnh, vẻ mặt hài lòng tôi lại cảm thấy bộ phim vô vị làm lãng phí hai tiếng đồng hồ

cũng thật xứng đáng!

Nếu như tôi không nhầm thì anh chàng này hình như chưa bao giờ đến rạp xem phim.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là 9 rưỡi, hai người chúng tôi vai sát vai đi bộ về nhà. Không ai trong chúng tôi lên tiếng phá vỡ bầu không

khí tĩnh lặng này, cũng không nghĩ đến việc bắt xe về nhà, chỉ lặng lẽ

đi bên nhau như vậy.

Bầu trời đêm thật đẹp!

Những vì sao lấp lánh trên bầu trời trông như những viên đá quý, rải rác trên mảnh lụa màu đen huyền ảo, tạo ra một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu!

Đi hết con đường lại đến một ngã rẽ.

Người đi lại trên con phố này ngày càng đông đúc, những đôi tình nhân thân mật đi ngang qua chúng tôi.

“Nam Trúc Du, anh nhìn kìa, bên kia náo nhiệt quá!”, tôi hào hứng

chỉ về phía bên kia đường, mừng rỡ cứ như thế Colombo vừa phát hiện ra

châu lục mới vậy.

“Đó chính là khu chợ đêm nổi tiếng nhất thành phố, khoảng 9~11 giờ

đêm chính là khi chợ đêm náo nhiệt nhất. Rất nhiều những đôi tình nhân

và sinh viên đều đến đây mua sắm. Bởi vì ở đây cực kì nhiều đồ, giá cả

lại cực kì rẻ”.

“Chợ đêm?”, hai mắt tôi tròn xoe, nhìn chăm chăm vào những sạp hàng

hai bên đường. “Em có nghe bạn bè nhắc đến chợ đêm nhưng chưa bao giờ

đến đây, nào ngờ nơi đây còn náo nhiệt hơn cả những gì em tưởng tượng!

Nam Trúc Du, anh có biết trong chợ đêm người ta bán cái gì không?”

“Trong chợ đêm cái gì cũng có! Các mặt hàng ở đó thậm chí còn nhiều

hơn cả trong bách hóa cơ đấy!”. Cả ngày nay, rất nhiều nơi vui chơi mà

chúng tôi đến đối với Nam Trúc Du là đều là lần đầu tiên, khó khăn lắm

mới đến một nơi mà đối với tôi hoàn toàn mới mẻ, thế nên anh bắt đầu hào hứng giải thích cho tôi về chợ đêm: “Tiểu Vũ à, chợ đêm rất thú vị, có

đồ ăn, đồ dùng, quần áo…tất cả mọi thứ em đều có thể mua ở đây, hơn nữa

giá cả lại rất rẻ, mà chất lượng sản phẩm cũng chẳng thua kém là mấy so

với những mặt hàng với giả cả trên trời ở trong các bách hóa! Hàng hóa ở đây thậm chí còn đáng yêu hơn nhiều!”

“Thật á?”, trước nay tôi chưa hề có khái niệm về giá cả, nhưng nhìn

thấy vẻ mặt hào hứng của Nam Trúc Du khi nói chuyện, đột nhiên tôi cảm

thấy chợ đêm thật sự còn thú vị hơn nhiều so với các bách hóa lớn, “Vậy

thì chắc là chợ đêm thú vị lắm nhỉ!”

Nam Trúc Du nhìn tôi, cắn chặt môi, ngại ngùng nói: “Tiểu Vũ ơi,

không biết em có thời gian cùng anh đi dạo chợ đêm một chút không? Anh

biết là thời gian hẹn hò của chúng ta đã vượt quá thời gian quy định,

nhưng em có thể đi cùng anh thêm một lúc nữa được không?”

“Ơ…”, cái anh chàng ngốc này, rõ ràng là tôi muốn đi dạo chợ đêm, thế mà lại nói như thể cầu xin tôi cùng anh đi dạo chợ đêm không bằng. Đồ

ngốc, đúng là đồ ngốc!

“Đương nhiên là em đồng ý rồi!”, tôi ngẩng đầu, mỉm cười tươi rói với Nam Trúc Du, “cám ơn anh, Nam Trúc Du!”

Tôi thò tay ra, nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt tôi của Nam

Trúc Du, tự nhiên như thể đây là hành động mà chúng tôi đã thực hiện đến vài trăm lần vậy. Nhưng đột nhiên trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi

xót xa, lưu luyến khó nói lên lời. Có phải là đi hết chợ đêm này, chúng

tôi lại sẽ trở thành những người bạn bình thường hay không?

Hình như tôi đã hơi “nghiện” làm bạn gái của Nam Trúc Du rồi!

“Nam Trúc Du, anh nhìn con lợn đen trắng này xem, dễ thương quá!”

“Nam Trúc Du, mau lại đây, bên ngày có người làm túi bằng giấy để bắt cá này!”

“Nam Trúc Du, qua bên đây mau, có nhiều đồ chơi lắm, chong chóng này, ví này, cả vòng đeo tay nữa này…Oa, Nam Trúc Du, những chiếc vòng tay

bằng bạc này đẹp quá!”

Vừa vào chợ đêm là tô