Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 7.5.00/10/389 lượt.

hờ đợi mông mình giáng phịch xuống đất thì tôi nhìn thấy người mặt quỷ kia ngồi bật dậy, bổ nhào về phía tôi.

“Bịch” một tiếng, lại là tiếng một vật nặng rơi xuống đất vang lên

trong hội trường. Nhưng cái mông của tôi vẫn “bình yên” như lần trước,

không một chút đau đớn! Lần này thì tôi đã biết là vì sao rồi!

“Xin…xin lỗi!”, tôi ngại ngùng lên tiếng với người mặt quỷ vừa lao ra lấy thân làm đệm cho tôi, “Ở đây tối quá, tôi không nhìn rõ anh, thế

nên mới…”

Thật là mất mặt, người ta lao ra cứu mình, thế mà mình lại tưởng người ta là quỷ!

“Tiểu Vũ, em không sao chứ? Đều tại anh cả, chỉ vì anh định trêu em

một chút nên mới đeo cái mặt nạ này xuất hiện. Em sợ lắm đúng không?”,

dưới tấm mặt nạ, một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vàng lên, ấm áp như ánh mắt trời sưởi ấm mùa đông giá rét, khiến cho những người nghe thấy

giọng nói này đều cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Trái tim tôi chợt rung lên dữ dội, trên đời này, giọng nói có thể

khiến cho tôi ấm áp và dễ chịu đến thế chỉ có thể là của một người duy

nhất. Thượng đế ơi, đừng nói với con rằng giọng nói ấy chính là…

“Hội trưởng Mậu Nhất, là anh sao?”

Một tảng đá to đùng bỗng nhiên rơi phịch xuống đầu tôi. Không phải

chứ, vốn định ăn mặc nữ tính để gây ấn tượng với anh ấy, thế mà chưa kịp tạo ấn tượng thì tôi đã khiến cho sự việc trở nên thê thảm đến thế này

rồi!

“Đúng thế, nếu không cậu nghĩ là ai chứ?”, “Tạch” một tiếng, những

bóng đèn trong hội trường bật sáng, một giọng nói thánh thót và quen

thuộc khác vang lên.

Người vừa anh dũng cứu thoát tôi, người vừa chứng kiến tất cả những

trò lố do tôi gây ra, người mặt quỷ ấy…tại sao lại là hội trưởng Mậu

Nhất chứ?

Dưới ánh đèn sáng trưng, tôi mở to mắt nhìn người mặt quỷ đang nằm

bò dưới đất. Anh đưa tay từ từ kéo chiếc mặt nạ quỷ ra, khuôn mặt khôi

ngô hiện ra trước mắt tôi. Mái tóc hơi rối, ánh mắt hội trưởng Mậu Nhất

dịu dàng nhìn tôi, đôi môi mỏng cong lên thành hình cung, nhoẻn miệng

cười tươi tắn với tôi. Khoảnh khắc ấy đẹp và kì diệu như một bông hoa hé nở, khiến cho trái tim tôi rạo rực.

“Đáng nhẽ ra tôi không nên giúp các cậu tắt đèn rồi bỏ đi mới phải!”, một giọng nói có mang chút bất mãn và lạnh nhạt từ bên cửa vọng lại.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, hóa ra Mê Cúc đang đứng phía sau tôi, tay

trái đặt trên công tắc điện, đứng nghiêng nghiêng dựa vào tường. Mặc dù

đôi mắt lạnh nhạt ấy đang nhìn tôi và Mậu Nhất, nhưng đôi bờ mi quyến rũ kia đang chớp chớp, ánh mắt toát lên sự cao ngạo của một nữ vương.

“Mê Cúc…”, tôi thốt lên.

“Tiểu Vũ, cậu định ngồi trên người hội trưởng đến khi nào?”, còn chưa để tôi kịp nói hết, Mê Cúc đã lên tiếng ngắt lời của tôi.

Cái gì mà “ngồi”…tôi ngây người ra, vài giây sau với chợt sực nhớ ra

là mình đang ngồi trên người Mậu Nhất. Thượng đế ơi, tôi đã quên sạch sự thực là mình đang ngồi trên người anh ấy!

“Á, hội trưởng, em xin…xin lỗi…”, tôi bật dậy như lò xo ra khỏi người anh, nhưng tôi lại quên mất rằng mình không thể kiểm soát được đôi giày cao gót dưới chân, do đứng bật dậy quá nhanh khiến cho tôi lại một lần

nữa mất trọng tâm…thế là “bịch” một tiếng, cái mông của tôi lại lần nữa

giáng mạnh xuống người hội trưởng Mậu Nhất.

“Á…”, đôi lông mày thanh tú co lại, tiếng kêu đau đớn của hội trưởng Mậu Nhất vang lên.

Bùm….bộ não của tôi như nổ tan tành.

Hôm nay đúng là một ngày đen đủi của tôi, đen đủi tới mức không còn chút thể diện nào nữa!

“Em…em xin lỗi…”, tôi vừa hoảng hốt nói xin lỗi, vừa cố gắng đứng dậy.

“Anh không sao đâu Tiểu Vũ, nhưng mà anh đề nghị em bỏ đôi giày cao gót

của em ra trước đã rồi mới đứng dậy!”, hội trưởng Mậu Nhất nhìn tôi, bối rối nói. Tôi cúi đầu, nhìn thấy đôi lông mày của anh vẫn còn đang nhíu

lại vì đau, nhưng miệng vẫn cố gắng nở nụ cười, nụ cười ấy ấm áp và dịu

dàng như một sự an ủi không lời dành cho sự căng thẳng và hoảng hốt của

tôi.

“Cảm ơn hội trưởng!”, tôi cảm kích nhìn anh, sau đó hít một hơi thật

sâu, cởi phăng đôi giày cao gót ra khỏi chân rồi mới từ từ đứng dậy.

“Tiểu Vũ, em không quen đi giày cao gót thì lần sau đừng đi, nếu không lại ngã hoặc trẹo chân như hôm này thì làm thế nào?”

Tiếng nhắc nhở của Nam Trúc Du đột nhiên vang lên trong đầu tôi đúng vào lúc này.

Hài, tôi không thể không thừa nhận, câu nói này của anh ấy sao mà

chính xác thế, ngã một lần còn có thể chấp nhận được, thế mà đây lại ngã đến tận ba lần, hơn nữa lại còn ngồi cả lên người hội trưởng Mậu Nhất

nữa chứ! Ôi hình tượng của tôi…giờ thì nó sụp đổ hoàn toàn rồi! Tôi bây

giờ, đừng nói có thể xây dựng được hình tượng một cô gái dễ thương và nữ tính trong mắt của hội trưởng Mậu Nhất, chỉ e ngay cả ấn tượng tàm tạm

trước đây của tôi cũng sụp đổ hoàn toàn rồi cũng nên.

Thật đáng ghét, đều tại đôi giày cao gót này! Tôi thề từ nay về sau,

tôi kiên quyết không đi giày cao gót nữa! Tôi nhấc cao đôi giày cao gót

màu trắng mới đi lần đầu tiên lên, tự thề với lòng minh!

“Ha ha, Tiểu Vũ hôm nay trang điểm đẹp quá!”, hội trưởng Mậu Nhất từ từ

đứng dậy, dịu dàng mỉm cười với tôi, hình như anh ấy muốn hóa giải sự

ngại ngùng của tôi bằng