Pair of Vintage Old School Fru
Chàng Trai Ngọt Ngào

Chàng Trai Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323974

Bình chọn: 9.00/10/397 lượt.

ai nên mới

thay đổi hình tượng!”, tôi vội vàng lên tiếng giải thích. Mặc dù như vậy là nói dối nhưng thà nói dối còn hơn để Mậu Nhất hiểu nhầm tôi thực sự

thích người con trai khác. “Tôi không hẹn hò với người khác, bởi vì

người mà tôi thích trước nay đều là…Mậu…”

“Bộp” một tiếng, tôi thò tay bịt chặt lấy miệng của mình, thật là

nguy hiểm quá đi mất! Suýt chút nữa thì nói ra người mà tôi thích là Mậu Nhất rồi!Nếu chẳng may nói ra mà bị anh ấy cự tuyệt thì sau này mình

sẽ chẳng còn có hội tiếp cận anh ấy nữa, có thể đảm nhận một vai trong

vở kịch của anh ấy cũng là điều không thể! Hài, dù sao thì khả năng một

anh chàng ưu tú như Mậu Nhất lại thích tôi quả thực chỉ xấp xỉ bằng

không!

“Người mà cậu thích trước nay đều là ai?’, Mê Cúc vẫn không chịu buông tha.

“Híc…híc…híc”, tôi nhìn Mậu Nhất, lại quay sang nhìn Mê Cúc, ra sức

lắc đầu nguầy nguậy. Cái con ranh Mê Cúc này, tôi không tin là với cái

đầu thông minh của cậu ta từ trước đến nay lại không nhìn ra tình cảm

của tôi dành cho Mậu Nhất! Nếu đã như vậy, sao cậu ta còn phải cố tình

diễn kịch hỏi cho ra vấn đề chứ? Rõ ràng là cậu ta biết mình không có

dũng khí để bộc bạch tình cảm trước người mình thích rồi mà!

“Được rồi, Mê Cúc, đừng hỏi Tiểu Vũ những câu hỏi thầm kín như vậy

nữa!”, Mậu Nhất chen ngang, cứu tôi thoát khỏi vòng vây. “Không còn sớm

nữa! Mê Cúc, cậu tranh thủ thời gian đi mua sắm nốt những đạo cụ còn

lại, còn tôi sẽ giới thiệu cho Tiểu Vũ nhân vật mà cô ấy sắp diễn cùng

với cả phục trang và đạo cụ!

“Được…được..được!”, tôi gầt đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng cảm kích Mậu Nhất.

“Tại sao lại bắt tôi đi…” từ nhỏ đến lớn, Mê Cúc luôn đóng vai trò là người chỉ đạo người khác, vì vậy khi hội trưởng Mậu Nhất bảo cô ấy đi

mua đạo cụ, lập tức Mê Cúc lên tiếng phản đối. Nhưng chưa nói hết câu,

Mê Cúc đột nhiên im bặt, hết nhìn tôi lại nhìn Mậu Nhất.

Rất lâu sau, Mê Cúc mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi, Mậu Nhất, cậu lo ở đây nhé!”, nói xong, Mê Cúc quay người lại, chiếc váy ren màu

trắng bay phất phới trong gió, dáng đi của Mê Cúc cực kì uyển chuyển,

mặc dù cô ấy đi trên đôi giày còn cao hơn giày của tôi.

Đây mới đúng là hình tượng một cô gái thanh tao và quyến rũ!

Nhìn cái bóng của Mê Cúc đang xa dần, tôi tuyệt vọng nghĩ: có lẽ cả

đời này mình không thể trở thành một người xinh đẹp và tao nhã như cô

ấy.

Nhưng mà nụ cười của cô ấy có ý gì nhỉ? Không biết có phải tôi đa

nghi hay không, mặc dù cô ấy là bạn thân nhất của tôi, nhưng Mê Cúc

dường như cứ thích cướp đi thứ mà tôi thích nhất.

Không, nhất định là mình đa nghi rồi!

Vol 2. Rung động trái tim

Sau khi Mê Cúc bỏ đi, không khí trong phòng trở nên vô cùng trầm lắng và ngột ngạt.

Tôi cúi đầu, liên tục nghĩ ngợi xem liệu hội trưởng Mậu Nhất có nhận ra sự bất ổn trong biểu hiện của tôi không, không biết anh ấy có nhìn

ra rằng tôi thích anh ấy không nữa? Liệu anh ấy có vì những điều Mê Cúc

nói mà hiểu nhầm rằng tôi đã thích người khác không nữa?

Tôi căng thẳng ngẩng đầu nhìn Mậu Nhất, buột miệng nói:

“Mậu Nhất, thực sự em không thích ai khác cả”

Ặc ặc, tôi vừa nói dứt lời thì bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt.

Thực sự em không thích ai khác cả! Hài, Lâm Xuân Vũ ơi là Lâm Xuân

Vũ, mày đang nói cái gì vậy hả? Nói như vậy chẳng phải là bảo với anh ấy là người mà mày thích chính là anh ấy sao? Hội trưởng là một người

thông minh, chẳng nhẽ anh ấy lại không đoán ra?

Thôi, thế là xong! Tôi cúi gằm mặt xuống, thực sự hi vọng rằng những điều mình nói chỉ như những chữ viết trên bảng kia, viết ra rồi có thể

xóa ngay đi được.

“Tiểu Vũ, trang…trang phục của vai diễn Paris đã chuẩn bị xong rồi,

em có muốn xem trang phục diễn của mình một chút không?”, một hồi lâu

sau, Mậu Nhất mới lắp bắp lên tiếng.

Khoan đã….lắp bắp à?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy hội trưởng Mậu Nhất vội vàng đi về phía tủ đựng phục trang, bước chân có vẻ hơi gấp gáp. Khi anh quay đầu

lại, tôi nhìn thấy hai gò má của anh đã đỏ ửng lên.

Lẽ nào là do câu nói đó của tôi? Tâm trạng ngại ngùng lập tức được thay bằng thái độ hưng phấn và phỏng đoán.

Liệu có thể như vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Những quả bong bóng

vui mừng trong tôi bắt đầu bay lên: Chỉ nghĩ đến việc Mậu Nhất vì một

câu tỏ tình của mình mà đã đỏ mặt lên đã khiến cho trái tim tôi cảm thấy vô cùng vui sướng!

“Bộ quần áo này là thiết kế theo ý tưởng của anh đấy, em có thích

không?”, Mậu Nhất lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo có dán mác là

“Paris”

Đây là một bộ trang phục kết hợp phong cách ăn mặc của kị sĩ thời

trung cổ với kiểu trang phục Tôn Trung Sơn: chiếc áo khoác màu xanh

biển, cái cổ dựng đứng và ống tay áo được thêu những họa tiết khá phức

tạp bằng chỉ màu vàng, bên dưới là chiếc quần cũng màu xanh biển, kết

hợp với đôi tất dài màu trắng và đôi bốt màu xám. Chỉ nhìn thôi cũng

thấy rất oai vệ rồi!

“Đẹp quá!”, tôi ngây người thốt lên.

Mậu Nhất quả là thiên tài, có thể thiết kế được cả những bộ quần áo đẹp như vậy! Quả là rất hợp với ý tôi!

“Hội trưởng, đây đúng là trang phục do anh tự