
ều này cơ chứ?
Vol 3. Thử thách thứ ba
Nam Trúc Du, sao anh lại có thể như thế chứ?
Ở cửa ải thứ nhất, anh dựa vào “nhan sắc” của mình để bán hàng kiếm
tiền thì thôi không nói làm gì, thế nhưng ở cửa ải thứ hai, sao anh lại
có thể sử dụng chiêu giả bộ đáng thương, diễn vai đáng yêu như vậy chứ?
Thượng đế ơi, một Nam Trúc Du như vậy khác biệt một trời một vực với
hình tượng người bạn trai lí tưởng trong lòng mình! Người bạn trai mà
tôi mong muốn phải đẹp trai, mạnh mẽ, nho nhã nhưng vẫn rất manly, biết
dùng hết sức mạnh của mình giải quyết những khó khăn trước mắt nhưng
tuyệt đối không giống như kiểu của Nam Trúc Du, giả bộ đáng yêu để giải
quyết vấn đề.
Hu hu hu…rõ ràng kiểu bạn trai mà mình thích không phải là Nam Trúc Du, thế mà tại sao anh ấy lại nhận mình là bạn trai của tôi để đối mặt với
những thử thách của bố tôi thế nhỉ?
Hài, cái thế giới này đúng là ngập tràn những chuyện hoang đường…
Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn người nào đó đang ngồi cạnh tôi.
“Tiểu Vũ, em sao thế? Sao mặt đỏ bừng lên thế này? Em đang nổi giận đấy à?”, cái người ngồi bên cạnh tôi đó chớp chớp mắt, ánh mắt khó hiểu
nhìn chăm chăm vào tôi, những ngón tay thon dài từ từ đưa ra, nhẹ nhàng
vuốt lên khuôn mặt đang tức tối của tôi. Chỉ một giây sau, cảm giác tê
dại từ trên mặt tôi lan vào tận trong não.
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng đến đáng sợ.
“Tiểu Vũ, em không sao chứ?”, nhìn thấy tôi mặt mày đỏ gay, người ấy
bỗng trở nên hoảng hốt, áp sát mặt về phía tôi, khuôn mặt lo lắng.
Đáng ghét! Cái tên Nam Trúc Du đáng ghét này, vuốt má người ta đã là quá đáng lắm rồi, lại còn áp sát cái mặt vào nữa chứ! Tôi lập tức giật lùi
lại phía sau, không muốn Nam Trúc Du phát hiện ra khuôn mặt đang đỏ bừng lên của mình lúc này.
“Nam Trúc Du, bố em không nói với anh khi nào bắt đầu thử thách thứ ba
à?”, tôi ngoảnh đầu về phía khác, mắt nhìn ra cây ngô đồng ở phía xa xa, lập tức đổi chủ đề.
“Có chứ!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, bình tĩnh gật đầu.
“Bố em đã báo cho anh biết rồi à”, tôi thốt lên kinh ngạc, “Bố nói bao giờ thì bắt đầu? Nội dung thử thách là gì?”
“Để anh nghĩ xem nào, hôm qua bố em gọi điện tới ‘câu lạc bộ Hoàng tử’,
nói với anh là ngày mai sẽ thử thách lòng dũng cảm. Nói như vậy có nghĩa chính là hôm nay đấy!”, Nam Trúc Du nói.
“Hôm…hôm nay…?”, tôi kinh ngạc đến nỗi lưỡi suýt cắn phải răng, à quên,
răng suýt cắn phải lưỡi, mắt trợn tròn nhìn vào khuôn mặt bình thản của
Trúc Du, ngọn lửa tức giận bùng lên đến tận đầu.
“Nam Trúc Du, anh là tên kẻ ngốc à? Anh có biết cái gì gọi là thử thách
lòng dũng cảm không hả?”, tôi gào lên, “Thôi bỏ đi, anh mau đi theo em!
Nhân lúc bố em còn chưa kịp hành động, chúng ta phải đi chuẩn bị áo
chống đạn, miếng bảo vệ cánh tay, mũ bảo hiểm. À đúng rồi, còn phải đến
phòng kiếm đạo mượn tạm mặt nạ bảo vệ nữa…Nói tóm lại là, chúng ta phải
bảo vệ tất cả…”
Tôi chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một đám côn đồ từ đâu xông đến.
“Chị cả, phiền chị tránh ra một chút!”, tên cầm đầu nhìn tôi nói, “Xin đừng can thiệp vào chuyện đánh nhau của chúng tôi!”
Có tên lưu manh nào lại đi gọi người ta là “đại tiểu thư” không hả trời? Hài, không cần đoán cũng biết được chắc chắn những người này là do bố
tôi sai tới, đây chắc chắn chính là cửa ải thứ ba dành cho Nam Trúc Du
rồi.
“Ha ha…”
Tôi cười nhạt, nhìn đám lưu manh tên nào tên nấy rất là “đô con” đang
đứng lù lù trước mặt, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh lại là một anh chàng thư sinh yếu ớt, đôi môi đỏ hồng, hàm răng trắng tinh, làn da trắng
bóc. Tôi khẽ lên tiếng:
“Các vị đại ca, có thể để thêm một lúc nữa cho anh ta có thời gian chuẩn bị được không?”
“Đại tiểu thư, hi vọng cô sẽ tuân thủ quy ước giữa cô và lão gia, tuyệt đối không tham gia vào trận thử thách này!”
Tên cầm đầu cúi khom lưng chào tôi rồi nói: “Xin đại tiểu thư yên tâm, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không đánh chết hắn đâu!”
Oái, bảo đảm không đánh chết anh ấy ư? Ôi xin các người, câu này của các người chỉ khiến cho tôi càng không yên tâm mà thôi.
“Trúc Du, nếu lát nữa anh thực sự chịu không nổi thì cứ bỏ cuộc, tuyệt
đối đừng cố gắng chịu đựng, có biết không?”, nhìn thấy không thể thuyết
phục được đám lưu manh này, tôi đành quay đầu lại dặn dò Nam Trúc Du.
Nào ngờ anh ấy lại cứng đầu nói:
“Không được!”
Nam Trúc Du không chút do dự, từ chối ý tốt của tôi thì không nói làm
gì, đã vậy lại còn ương ngạnh ngẩng cao đầu, hạ “chiến thư” với đám lưu
manh: “Tôi không biết các anh có thực sự là lưu manh hay chỉ là người mà bác Lâm cử đến diễn kịch. Nhưng cho dù thế nào, tôi quyết không lùi
bước!”
Nam Trúc Du lớn tiếng nói rõ từng chữ: “Tôi tuyệt đối không lùi bước
trước các người, tôi phải chứng minh cho người thân nhất của tôi là Tiểu Vũ biết rằng, mặc dù tôi không biết võ công nhưng tôi sẽ cố gắng hết
sức bảo vệ cô ấy!”
Tôi ngây người, ngoảnh đầu lại nhìn Nam Trúc Du.
Lúc này đang là hai giờ trưa, ánh nắng vàng gay gắt chiếu xuống mặt đất, nhuộm một màu vàng rực xung quanh người Nam Trúc Du.
Nam Trúc Du đứng thẳng người, sừng sững như một ngọn núi.
Ánh mắt đẹp nh