The Soda Pop
Chàng Trai Vườn Nho

Chàng Trai Vườn Nho

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 7.00/10/513 lượt.

i sáng lúc nhìn mâm cơm dọn ra ông đã bảo cô rằng:”Con gái

mà không biết việc gia chánh (chỉ việc nấu ăn) biểu (bảo) phải

làm sao đâu?” Không phải Ji Hyeon nấu không ngon do sơ suất mà vốn dĩ khả năng của cô chỉ có vậy. Nhưng sao lúc trước không thấy ông

nói gì mà đột nhiên sáng nay lại bắt lỗi đủ thứ.

“Ông cứ như vậy thì có lẽ tôi sẽ không quay lại đây nữa đâu, thật

đấy. Ông cứ liên tiếp gây áp lực như vậy, tôi chịu không nổi.”

Ji Hyeon nói dứt, Taek Gi quay đầu lại nhìn cô, đoạn quay lại đi chẳng nói thêm một lời nào.

“Cô mang theo cái này về cho mẹ!”

Trả tiền cho tấm vé đặt trước qua mạng xong vẫn còn mấy mươi

phút nữa mới khởi hành, Ji Hyeon ngồi chờ trên ghế, trước lúc

lên tàu,Taek Gi đưa cho cô chiếc túi đang cầm trên tay.

“Gì vậy anh?”

“Dầu mè, dầu tía tô kèm với các loại lá sấy khô ấy mà.”

“Anh gói tất cả những thứ này khi nào thế?”

“Tôi muốn gói thêm cả nho, bột ớt và vài thứ nữa nhưng sợ cô mang theo vất vả nên chỉ gói chừng này thôi. Về Seoul thì cô cứ

hỏi mẹ thử, nếu bác cần gì thì cứ nói với tôi. Tôi gởi chuyển

phát tận nơi là được.”

“Mẹ tôi không phải là người hay từ chối những thứ được cho đâu.”

Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi nở nụ cười.

“Thứ Hai cô lại xuống?”

Ji Hyeon định quay đi thì Taek Gi cất tiếng hỏi.

“Vâng, à, tôi cũng chưa biết nữa.”

Thứ Hai tuần tới hay thứ Hai nào, thực lòng Ji Hyeon không hề

muốn quay trở lại cho nên cô không biết trả lời thế nào mới phải.

“Thứ Hai cô quay lại đi!”

“Gì nữa đây? Tôi chẳng làm được việc gì ra hồn, hễ thấy tôi là

anh lại càu nhàu liên hồi, chẳng lẽ nào anh lại nhớ tôi? Chắc anh

không có ai để mắng mỏ nên cảm thấy tẻ nhạt, hẹn tôi thứ Hai quay lại chứ gì?”

“Tôi đang nghĩ, có nên đặt sẵn vé cho cô?”

Vậy thì đúng là anh ta nghĩ thế rồi.

“Việc đó... tôi tự làm được.”

“Nếu cần thì gọi điện thoại cho tôi, ngộ nhỡ cô không mua được vé. Tôi thấy, cô cứ nhớ số điện thoại tôi đi cho tiện!”

“Sao tôi lại phải nhớ số của anh chứ, chỉ tổ đau đầu.”

Ji Hyeon lôi điện thoại từ túi xách ra đưa cho Taek Gi.

“Anh biết nhập số chứ?”

Taek Gi chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy điện thoại và nhập số của anh vào cho Ji Hyeon.

“Tôi đi đây.”

Đã đến lúc lên tàu, Ji Hyeon bảo Taek Gi quay về, đồng thời chào và cảm ơn anh.

“Đừng ở lại nhà lâu quá nhé!”

Ji Hyeon đang trình vé cho người soát vé thì Taek Gi nói với theo.

Anh chàng này, Ji Hyeon đứng nhìn Taek Gi, ra vẻ bịn rịn khi phải

trở về Seoul, còn Taek Gi bảo rằng bác đang chờ tôi ở nhà, khiến Ji

Hyeon mất cả hứng. Chẳng có lý gì Taek Gi lại tiếc nuối, đợi dài cổ

mong ngày Ji Hyeon quay lại cả.

Ji Hyeon lên tàu quay về Seoul, Taek Gi trở lại xã Gae Ryeong.

Cuộc đối đầu giữa một bên là mẹ muốn có đất và một bên là

Ji Hyeon dẫu chết cũng chẳng chịu đi

“Ông cho cả những thứ này cơ à? Ôi trời ơi, ngửi xem cái mùi

thơm của nó này. Đúng là dầu mè và dầu tía tô rồi.”

Chỉ có mỗi chai dầu mè và dầu tía tô ở quê thôi mà sao

hạnh phúc quá lố như thế. Ji Hyeon nhìn thái độ vờ vịt của mẹ.

“Hôm nay phải làm món rau trộn mới được. Bố con sẽ thích

lắm đây.”

“…”

“Phải gọi cho ông cảm ơn chứ nhỉ? Nói với ông, ta sẽ dùng

hết dầu mè và dầu tía tô này một cách ngon lành. Mà sao ông không cho nhà

mình thứ khác. Mẹ cứ tưởng ông sẽ gởi cho mình một thùng nho cơ đấy... Còn con

sao cứ đứng đực ra thế kia hả?”

Mẹ nhìn vẻ mặt phụng phịu của Ji Hyeon.”Hay là đã có chuyện

gì rồi? Mặt mày sao lại thế kia?”

“Con muốn đi làm, không muốn quay lại đó nữa.”

“Lại thế nữa rồi? Về đến nhà thì phải tươi cười

lên chứ.”

“Cực khổ lắm mẹ ơi, mẹ không biết nên mới nói thế.

Mẹ biết từ sớm tinh mơ đã mệt thế nào không?”

“Mẹ biết chứ. Đâu phải mẹ không nghĩ đến việc đó.

Mẹ cũng có dễ chịu gì đâu? Gởi đứa con gái ở nhà chẳng biết rửa

lấy một cái bát về quê làm vườn thì con nói xem, bố mẹ có dễ chịu

không? Dù sao con cũng phải biết suy nghĩ, phải biết lo toan. Là lo toan

hiểu không, không phải tính toán. Sau hai năm nữa, con hãy đếm thử những

số không trong tài khoản của mình đi. Cứ đem mức lương con đi làm so với

cái vườn nho thì biết. Có dành hết tiền đi làm, không xài một xu đi nữa

cũng không bằng được.”

“Vậy mẹ xuống đấy mà làm vườn đi. Thế là được chứ

gì.”

“Mẹ cũng muốn thế lắm, nhưng ông chỉ muốn giao vườn

cho riêng con và kêu một mình con xuống làm vườn đó thôi.”

“Bây giờ mẹ vui lắm à?”

“Con bảo mẹ vui cái nỗi gì?”

“Mẹ nhìn vào mặt con đây này. Mẹ xem những đốm tàn nhang

và làn da khét nắng của con đây này. Suốt cả ngày trơ mặt làm ngoài đồng

cho nên mới ra nông nỗi này đấy.”

“Vậy mẹ mát xa cho nhé. Mặt nạ khoai tây cũng tốt cho da

mặt đấy. Mẹ đắp mặt nạ cho con gái nhé.”

“Con có bị phỏng đâu? Sao lại đắp mặt nạ khoai tây cho

con? Con đi bảo là con muốn đi làm cơ mà!”

“Vậy mẹ đắp dưa leo là